Hoàng Đông lại bị thêm một cú sốc nữa, trong lòng hắn như có một núi nửa đang bùng cháy dữ dội, có thể nổ bất cứ lúc nào. Khi nào, hắn lại bị người ta khi dễ như vậy, chẳng lẽ thành phố này đã quên tên hắn rồi sao.
Hắn là Hoàng Đông, toàn bộ khu vui chơi này đều coi hắn là vua là chúa, đi đâu, tai hắn cũng chỉ nghe được những lời mật ngọt. Hắn không ngờ, ngay tại nơi này, hắn lại bị một ả đàn bà sỉ nhục.
Sức chịu đựng của hắn cũng có giới hạn, ả ta là đàn bà hắn nhìn trúng thì hắn còn có thể tha một lần, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại bị ả ta làm nhục ngay trước mặt đám bạn. Là một kẻ luôn tự cao như hắn thì làm sao có thể chấp nhận chuyện này.
Còn hai tên oắt con kia nữa, dám mê hoặc người phụ nữ của hắn, hắn thề sẽ khiến hai tên đó phải trả giá.
Hoàng Đông nộ khí trùng trùng, vẻ mặt tức giận xông thẳng về hướng Lăng Thần và Lâm Thần, một tay giơ nắm đấm hướng thẳng mặt Lâm Thần đánh tới.
“ Hai chúng mày dám mê hoặc người phụ nữ của tao. Chúng mày phải chết!”
Hành động có vẻ vô cùng đột ngột, nguy hiểm như vậy nhưng trong mắt Lâm Thần và Lăng Thần thì giống như con nít đang nghịch ngợm vậy.
Một kẻ ăn chơi trác táng, ngày ngày chìm đắm trong những thú vui dục vọng như hắn ta thì làm sao có thể đọ lại đươc một người được rèn luyện sức khỏe đều đặn như Lâm Thần, càng hơn thế nữa khi Lăng Thần là luyện thể giả, sức chịu đựng vượt xa người thường.
Câu nói đúng hơn để miêu tả hành động trên chính là : “Châu chấu đá xe”.
Hai người trong lòng cười một cách bất đắc dĩ, thậm chí còn lười né tránh. Lăng Thần mặc dù không sợ tên vô não này nhưng cậu vẫn thủ sẵn một đòn bí mật, cậu chỉ sợ hắn ta sẽ làm tổn thương đến người anh em của mình. Hơn nữa, cho dù cậu có tội tình gì thì cậu cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới Lâm Thần, một công đôi việc.
Lăng Thần nghĩ như thế, tuy nhiên cậu cũng không biết là Lâm Thần cũng nghĩ giống cậu. Cậu ấy cũng thủ sẵn thế để ra đòn, chỉ cần Hoàng Đông dám lại gần, hắn ta sẽ phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lăng Thần là người anh em của cậu, cậu không cho phép bất cứ ai làm tổn hại cậu ấy.
Hoàng Đông điên cuồng xông lên, Lăng Thần cùng Lâm Thần cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có vẻ như sẽ có một cuộc đụng độ, ấy thế nhưng...
“ Aaaaa...”
Một tiếng xoảng vang lên, đầu của Hoàng Đông bị vô số mảnh chai cắm, máu chảy ra trông vô cùng kinh dị. Hắn không tự chủ ngã xuống, tay ôm đầu chảy máu, kêu như một con heo bị chọc tiết.
Đám bạn đi cùng Hoàng Đông sợ xanh mặt, chạy đến đỡ Hoàng Đông đứng dậy. Ai ai cũng tức giận chỉ tay vào bà chủ, nói một cách vô cùng tức giận:
“ Bà muốn giết người hả? Chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Thì ra, trong lúc Hoàng Đông chạy đến hướng Lâm Thần, bà chủ đã dùng bình hoa cạnh phòng đập thẳng vào đầu của hắn. Vì khoảng cách gần, cộng thêm hắn không hề đề phòng nên mới xảy ra chuyện đó.
Ấy thế mà, sau khi chuyện này xảy ra, bà chủ vẫn bình tĩnh, vẻ mặt lạnh băng nhìn đám người Hoàng Đông, ra lệnh đuổi khách:
“ Các anh cứ báo cảnh, chúng tôi sẽ tiếp đón đến cùng. Hiện giờ thì mời các anh đi cho, chúng tôi xin sẽ không tiếp đón các anh!”
Cả đám bao gồm Hoàng Đông đều tức giận đến mức đỏ mang tai. Thế nhưng, có vẻ như do động tĩnh quá lớn đã làm náo động mọi người ở đây. Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, ở đây càng lâu sẽ càng làm bọn hắn bất lợi mà thôi.
Thế là, mặc dù vô cùng bất bình nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác là phải ôm Hoàng Đông rời đi.