Hai cô gái xinh đẹp, đáng yêu như hai thỏi nam châm hút chặt người cậu, điều này làm cho cậu có chút sợ sệt.
Không biết bao nhiêu lần, cậu phải thất thủ trước sự điên cuồng của hai cô bé này. Hai em ấy điên cuồng, thèm khát cậu đến nhường nào thì chỉ có mình cậu mới biết rõ.
Cứ mỗi lần cậu cho rằng mình có thể “khống chế” được hai em ấy, là một người nam nhân chân chính thì buổi tối hôm đó cậu sẽ biết thế nào là “ món quà” từ hai em ấy.
Một điều đáng buồn nữa là hai em ấy mặc dù bên ngoài hòa hợp, yêu thương chẳng khác gì hai chị em, đến cậu còn cảm thấy vui vẻ khi mà hai người có thể chung sống với nhau như vậy, nhưng chỉ cần dính đến cậu thì hai chị em lại trở thành đối thủ của nhau. Và tất nhiên, cậu chính là người phải chịu trận.
Vậy nên, cậu mới hoảng sợ khi thấy hai em ấy đến gần cậu như vậy. Sự việc ban nãy đã là quá đủ đối với một nam nhân như cậu rồi.
Cố gắng loại bỏ cảm giác mềm mại ấm áp, hai tay cậu cố gắng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc, vẻ mặt tỏ ra hạnh phúc cố gắng diễn kịch:
“ Tiểu Ngọc... em hãy dẫn Nguyệt Sương về phòng của mình đi. Không còn lâu đâu, chúng ta sẽ tổ chức lễ thành hôn thật là to. Thế nên, nghe anh, mẹ của Nguyệt Sương còn ở bên ngoài, nếu như cô ấy phát hiện chúng ta thì...”
Nói xong, cậu còn hạ chốt bằng một cái xoa đầu nhẹ nhàng, kết hợp cùng với nụ cười vô cùng đẹp
Lời nói dụ hoặc, hành động mê mị khiến bất kỳ cô gái nào cũng sẽ phải có chút thẫn thờ. Tiểu Ngọc cũng chẳng phải ngoại lệ, dù thế nào đi nữa thì cô là một cô gái cuồng anh trai, bị Lâm Thần tổng tấn công dồn dập như vậy, cô làm sao chịu nổi được chứ.
Má cô đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ do hạnh phúc. Thế nhưng cô vẫn cố gắng tận hưởng đặc quyền được anh ấy xoa đầu cho mình.
Mặc dù chỉ là hành động có vẻ rất “bình thường”, thế nhưng đối với Tiểu Ngọc, đó chính là một đặc ân của bản thân. Kể cả trái đất sắp tận thế, bầu trời sụp đổ trước mặt thì cô không quan tâm, thứ cô quan tâm chính là cái thứ rất đỗi “bình thường” này.
Lâm Thần thấy Tiểu Ngọc đã bị thu phục, trong lòng cậu bớt đi rất nhiều sự căng thẳng. Mặc dù trong lòng có chút hối lỗi, tuy nhiên điều này cũng tốt hơn là việc phải thức cả đêm để “chiều chuộng” hai em ấy phải không? Thật sự người làm anh như cậu không biết nên khóc hay cười nữa.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, tay phải cậu có ai khác đang dúi đầu vào. Theo phản xạ, cậu ngoảnh sang, ánh mắt cậu trở nên ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyệt Sương đang dụi dụi đầu vào tay của mình.
Không cần nói gì cả, chỉ cần hành động đó là cậu cũng đủ hiểu được mong muốn của cô nàng tiểu thư này. Rất nhanh, một tay khác cũng từ từ đưa lên mái tóc mượt mà, từ từ xoa nhẹ.
Hai cô gái ở hai bên tay đều thích thú cọ cọ mái tóc vào tay cậu, vẻ mặt thỏa mãn tận hưởng. Thật sự, trong mắt cậu, hai em ấy chẳng khác nào hai chú mèo cả, chỉ khác là hai chú mèo này rất biết dụ hoặc người ta. Một vị tiểu thư cao quý lạnh lùng lại thích thú khi được người khác xoa đầu, cậu chỉ cảm thấy chuyện này rất chi là thú vị.
Hay chẳng lẽ, Nguyệt Sương lại thức tỉnh một sở thích nào đó??? Lâm Thần trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ hay ho.
Ánh trăng sáng soi một vùng trời, màn đêm yên tĩnh bắt đầu...
Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh từ từ dắt tay nhau về phòng, vẻ mặt vô cùng nuối tiếc nhìn Lâm Thần, giống như chỉ cần Lâm Thần nói là chắc chắn hai người sẽ ở lại.
Nhìn hai em ấy lại bắt đầu dụ hoặc, cậu tất nhiên sẽ không mắc bẫy, vẻ mặt cậu lộ ra vẻ tươi cười vẫy chào từ xa... cho đến khi không thấy hai em ấy xuất hiện trong tầm mắt, cậu mới thả lỏng một hơi.
Thật nguy hiểm, cũng may là cậu nhanh trí, chứ không thì đêm nay cậu lại bị “vắt sạch”.
Nhìn đồng hồ đã chỉ muộn giờ, cậu vui vẻ tắt đèn, nằm xuống giường nhắm mắt lại. Cuối cùng, cậu có thể ngủ một giấc ngon lành.
Một tiếng, hai tiếng trôi qua... khi mà căn biệt thự chìm trong bóng tối, một ánh đèn nhỏ từ bên ngoài cửa phát ra.
Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên, bởi vì đằng sau ánh đèn đó chính là hai em gái mà cậu vừa nãy dỗ dành.
“ Chị Nguyệt Sương, chúng ta đến phòng của anh ấy lúc nửa đêm thì mẹ chị có phát hiện không vậy?”
Nguyệt Sương nghe vậy, giọng nói chắc nịch đáp:
“ Em cứ yên tâm, mẹ của chị đêm nay có việc bận, sáng mai mới về. Vậy nên chúng ta không cần lo gì hết.”
Nghe được lời khẳng định của Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc không bọc lộ được cảm giác vui sướng, hai chân chạy như bay đến phòng của Lâm Thần, vừa đi vừa thì thầm:
“ Anh ơi...em đến với anh đây!!!”
“ Tiểu Ngọc... chị không có đèn, sao em lại dám chạy trước chị!” Nguyệt Sương bất lực nhìn Tiểu Ngọc đi xa, nói.
Một buổi đêm diễn ra rất nhanh, sáng sớm cũng nhanh chóng đến, ánh sáng bắt đầu chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu.