Cạn ly xong, cậu khi này mới để ý chỗ ngồi của Nguyệt Sương lại dính nước.

Quay lại nhìn trên bàn, cậu đâu thấy ly nước nào đổ xuống chỗ ngồi của em ấy đâu. Chẳng lẽ ngay từ đầu, chiếc ghế đã ướt như vậy, tuy nhiên cậu nhớ rõ là chúng đều vô cùng sạch sẽ cơ mà, bởi vì chính cậu là người mời em ấy.

Nguyệt Sương giống như phản xạ che lại khi nhìn thấy Lâm Thần hướng mắt vào dưới váy, vẻ mặt cô đỏ ửng ngượng ngùng nói:

“Anh...chúng ta còn ở đây mà!!!”

Ánh mắt long lanh như giọt thủy không dám nhìn cậu, kết hợp cùng với khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu đã tạo ra một vũ khí hủy diệt tấn công trực tiếp vào điểm yếu chí mạng của cậu, khiến cho cậu không tự chủ mà xoa đầu Nguyệt Sương.

“ Ngốc... dưới ghế của em bị ướt kìa. Để anh lau giúp nha.”

Nói xong, Lâm Thần nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn của mình định lau giúp cho Nguyệt Sương. Thế nhưng, Nguyệt Sương giống như sống chết muốn ngăn cản, cô nhanh như chớp dùng chiếc khăn của mình lau sạch thứ “nước” còn dính trên ghế của mình cùng với lời giải thích:

“ Để em...để em lau...anh...anh đừng để ý tới em...”

Tiểu Ngọc nhìn thấy cảnh này, cô lấy tay che miệng, nở một nụ cười bí hiểm. Có lẽ, Lâm Thần không biết thứ nước đó từ đâu ra, thế nhưng cô lại hiểu rất rõ à nha.

“ Chị à, thích anh ấy quá cũng không phải điều tốt đâu!” Tiểu Ngọc trong lòng nghĩ thầm.

Còn đối với Nguyệt Lan, nhìn thấy động tác cưng chiều của Lâm Thần dành cho con gái mình, rồi còn biểu cảm xấu hổ đáng yêu kia nữa. Người làm mẹ như cô cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ít nhất, cho đến tận bây giờ, chính cô cũng không thể nào khiến con bé trở nên ngoan ngoãn như này. Không biết đây có phải là tin tốt hay là tồi tệ nữa? Thế nhưng cô cảm nhận được là con gái mình nuôi bấy lâu nay sắp không giữ được rồi!

Thấy con gái mình càng ngày càng xấu hổ khi bị Lâm Thần nhìn chằm chằm, cô ho một tiếng, giải khai cho con bé:

“ Lâm Thần, hiện tại thì con đã là người nhà của mẹ rồi! Con có thể kể cho mẹ một chút thông tin của Linh Nhi được chứ!”

Lời nói có vẻ đánh lạc hướng nhưng thực ra lại khiến toàn bộ ba người đều sững sờ. Nhất là Lâm Thần, cậu khá bất ngờ khi mà Nguyệt Lan lại tò mò chuyện này.

Tất nhiên, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều là hai cô gái hiểu chuyện, dù cho người nói đến là tình địch của hai người, thế nhưng vẻ mặt của hai cô chẳng hề có chút căm ghét nào. Đơn giản thôi, bọn họ đâu dám...

Linh Nhi đáng sợ như thế nào, khiến toàn bộ gia tộc đỉnh cao đều run sợ. Một câu nói, một cử chỉ đều có thể quyết định tương lai của một gia tộc cơ ngơi lâu đời. Đến cả gia tộc họ Nguyệt, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ là con cá nằm trên thớt chờ người ta thịt mà thôi.

Lâm Thần nhìn Nguyệt Lan, sau đó, vẻ mặt dò xét nhìn Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc.

Nhìn thấy cả hai em gái đều gật đầu chấp nhận, cậu lúc này mới dùng ánh mắt đầy nỗi khổ nói với Nguyệt Lan:

“ Con xin lỗi mẹ, thế nhưng thật sự cho đến hiện tại, con vẫn chưa thể hiểu rõ em ấy!”

Nghe đến đây, Nguyệt Lan tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt dò xét nhìn cậu:

“ Mẹ nhớ là con đã từng được làm chủ tịch tạm thời công ty X phải không? Chẳng lẽ, Linh Nhi chỉ đánh lừa con thôi sao?”

Lâm Thần lắc đầu, bình tĩnh giải đáp:

“ Thật ra chính con là người tự đề xuất làm vị trí chủ tịch. Tuy nhiên, con khi đảm nhận ở vị trí đó mới nhận ra được sự đáng sợ của em ấy.”

Nói xong, Lâm Thần bắt đầu kể ra một chút quy mô của công ty, rồi còn cả việc đây chỉ là một trong rất nhiều tài sản mà cô ấy đang sở hữu...

Từng câu nói chẳng khác gì chiếc trống đánh thẳng vào não từng người ngồi đây. Tiểu Ngọc không hiểu thì còn may ra một chút, thế nhưng hai mẹ con họ Nguyệt thì không như vậy.

Là một cô gái đã sống trên thương trường nhiều năm, chỉ cần nhìn những con số cùng với độ phủ của công ty, cô không tự chủ mà hít một hơi lạnh, cả cơ thể không tự chủ rét run. Rốt cuộc, cô dám đối đầu với Linh Nhi có phải là sự lựa chọn sáng suốt?



Nếu đúng theo những gì Lâm Thần nói, có lẽ chỉ cần một ngón tay thôi, cả gia tộc của cô đều sẽ bị nuốt chửng không nhả xương.

Vậy mà người con gái đáng sợ như vậy lại sẵn sàng làm mọi điều để chiếm lấy “con rể” trước mặt. Thật là điều diệu kỳ! Cô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con gái mình. Đúng là con gái nhà họ Nguyệt nhà ta.

Nếu không phải hiện tại cần sự nghiêm túc thì cô đã không tự chủ mà nhảy lên vì sung sướng rồi. Linh Nhi, cô mạnh thì đã sao, hiện tại con gái tôi đã chiếm được chàng trai mà cô hằng mong bấy lâu, rốt cuộc cô cũng chỉ đứng sau con gái tôi mà thôi...

Nguyệt Lan cười trong lòng lại không biết rằng cách thức Nguyệt Sương chiếm lấy Lâm Thần lại chẳng hề công bằng một chút nào cả. Và tất nhiên, cô cũng không biết là chính con gái cưng của cô lại mê đắm Lâm Thần đến mức điên cuồng như vậy.

Biết rõ được sự việc cần biết, để làm cho không khí có phần ấm cúng, cô mời Lâm Thần ngủ lại ở đây một đêm. Tất nhiên, Lâm Thần sẽ có phòng riêng rồi.

Chưa cưới thì chưa được ở chung, đó chính là quy luật bất biến ở căn nhà này. Mặc cho Nguyệt Sương cố gắng van xin, thậm chí dùng cả nước mắt để dọa cô, thế nhưng cô vẫn không chấp nhận. Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì chắc chắn sẽ có chuyện, vậy nên chuyện này cô tất nhiên không thể chấp nhận rồi.

Nguyệt Sương hết cách, bèn bày ra bộ dáng dỗi hờn, một tay dẫn Tiểu Ngọc đi vào căn phòng riêng.

Nhìn đứa con gái của mình rời đi, cô lại nhớ đến vẻ mặt hạnh phúc khi ở phòng riêng của Lâm Thần, vẻ mặt cô lúc này trở nên nghi hoặc, tự hỏi:

“ Lẽ ra phải ngược lại mới đúng chứ. Tại sao con bé lại muốn ở cùng Lâm Thần như vậy.”

Đi vào trong căn phòng, việc đầu tiên mà Nguyệt Sương làm đó chính là thay một bộ đồ mới. Tuy nhiên, vì trong nhà còn có Lâm Thần, vậy nên bộ đồ cô mặc cũng đẹp tinh xảo không khác gì bộ trước cả, chỉ khác là nó “mát mẻ” thêm một tý thôi. Bởi vì khi nhìn trước gương, toàn bộ ưu điểm đều hiện rõ... Cô tự hào nhìn bản thân trước gương, sau đó tự nói:

“ Mẹ không cho mình ở cùng thì phải tự thân vậy, đêm nay mình sẽ tập kích anh ấy.”

Dù cho cô “ăn” anh ấy bao lần, thế nhưng dường như nó vẫn là chưa đủ. Cũng may ban nãy anh ấy không chạm vào thứ nước thánh đó, nếu không chắc cô xấu hổ đến chết mất.

Nghĩ đến đây, cô giật mình chạy ra tìm Tiểu Ngọc. Dáng vẻ hấp tấp nhìn xung quanh, tuy nhiên làm gì có em ấy ở đây.

Trong lúc cô nghi hoặc không biết em ấy chạy đi đâu, một giọng hát du dương từ phòng thay đồ truyền ra. Nguyệt Sương khi này lại cười thầm, rón rén nhẹ nhàng từ từ đi vào.

“ La...la...la em yêu anh nhất...” Tiểu Ngọc vừa thay đồ vừa hát, giọng hát du dương êm dịu, làm xao xuyến bất kỳ nam nhân nào nghe được.

Đột nhiên, hai bàn tay từ đằng sau bóp chặt lấy ngọn đồi, khiến cho cô không tự chủ rên lên một tiếng. Hai tay run rẩy nói:

“ Chị Nguyệt Sương, chị làm gì vậy? Sao lại bóp chỗ đó của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play