Tiểu Ngọc dùng vẻ mặt hớn hở nói, ánh mắt mong chờ không hề che giấu khiến cho Nguyệt Sương cùng với Lâm Thần ngạc nhiên.
Nguyệt Sương cảm thấy cay cay con mắt, ngoại trừ Lâm Thần, cô cũng không thể ngờ là hiện tại có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương ấm áp như này.
Cảm giác cô giống như sống trong một gia đình hạnh phúc, cô cố gắng kìm nén nước mắt, vẻ mặt dịu hiền nhìn Tiểu Ngọc nói:
“ Được rồi, nếu em muốn thì chị sẽ dẫn em đến gặp mẹ chị.”
Nói xong, không biết là vì quá vui hay không mà cả hai cũng chẳng hề hỏi ý kiến Lâm Thần, mỗi người mỗi tay lôi kéo Lâm Thần lên xe.
Tất nhiên, cậu chắc chắn sẽ không ngăn cấm chuyện này, dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn. Nhìn hai cô gái xinh đẹp thân mật như hai chị em trước mắt mình, cậu lại có cảm giác ấm áp lạ thường. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy...
Thế nhưng, cậu đương nhiên sẽ không tự tiện mà đi ra mắt với trang phục này. Cậu định bảo tài xế tấp vào một cửa hàng quần áo, định tự mình mua một bộ đồ phù hợp. Thế nhưng, khi Nguyệt Sương nhận ra ý đồ của cậu, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên tức giận, nói với tài xế:
“ Bác hãy chạy đến khu hàng sang trọng nhất ở đây. Chồng tương lai của tôi mà bác dám cho anh ấy mặc đồ vỉa hè sao?”
Bị chửi một cách oan ức, tài xế vẻ mặt đau khổ muốn kêu oan. Chuyện này do cậu chủ muốn như thế chứ tôi đâu có muốn, tôi chỉ biết làm theo mệnh lệnh thôi mà... Thế nhưng, bác tài cũng là người thông minh, vì vậy nên cũng chỉ gật đầu bảo “dạ” sau đó từ từ rời xe đi.
Lâm Thần nhìn thấy vậy cũng chỉ cười khổ, Nguyệt Sương giống như coi cậu là “tiểu bạch kiểm” luôn luôn muốn cho cậu những thứ tốt nhất.
Nếu mà để cô ấy nhận ra là chiếc áo đẹp nhất của cậu cũng chỉ đắt giá bằng một ly trà sữa cô ấy uống thì chắc cô ấy sẽ nổi điên mất. Vì vậy cậu cũng không dám cãi lại, vẻ mặt tỏ ra vui vẻ nhìn cô ấy một cách giả dối.
Cũng may là Nguyệt Sương thuộc dòng dõi quý tộc nên được tiếp đãi riêng biệt, Lâm Thần không bị ai khác dò xét, lúc này cậu mới có thể cởi bỏ mặt nạ của mình.
Tự mình chọn một bộ vest đơn giản sau đó mặc lên. Dáng người cao cân đối khiến cho bộ đồ cậu mặc chói mắt lạ thường. Cậu cũng tiện thể vuốt lại mái tóc của mình, chỉnh chỉnh một cách đơn giản...
Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đang ngồi trò chuyện, trên tay mỗi người đều cầm chiếc bánh, vẻ mặt trông vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, rất nhanh chiếc bánh trên tay họ đều rơi xuống đất, há hốc mồm cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm nam sinh trước mặt.
Lâm Thần đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt hai em ấy bất thường như vậy, cậu nhíu mày hỏi:
“ Có chuyện gì vậy? Sao hai em cứ nhìn anh chằm chằm vậy!”
Thế nhưng, có vẻ như hai em ấy chẳng hề quan tâm tới lời nói của cậu, ánh mắt một mực dán lên người khiến cho cậu không tự chủ nổi da gà.
Thân thể Tiểu Ngọc run run, ánh mắt nhìn cậu giống như một con hổ đói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình. Miệng thì thầm kêu:
“ Anh...anh ấy đẹp trai quá...Không được... mình không thể thất lễ.”
Lâm Thần cũng cảm giác Nguyệt Sương cũng dùng ánh mắt của thú dữ nhìn cậu, giác quan thứ sáu bắt đầu cảnh cáo cậu, da gà nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cậu không chần chừ mà nhanh chóng chạy vào phòng, khóa chặt cửa.
Khi này, cả hai cô gái mới tỉnh hồn lại, vẻ mặt hai người nhìn nhau một cách vô cùng ngạc nhiên:
“Anh ấy đẹp trai quá đi mất!” Cả hai đồng thanh nói.