Tay bị trói lại, cậu cũng không ngần ngại ăn chung với hai em ấy. Nếu ai đó nhìn vào khung cảnh hiện tại thì chắc chắn sẽ lầm tưởng cậu là nô lệ.
Thế nhưng, cậu hiện tại biết làm cách nào, hai em ấy nhất quyết không cởi trói cho cậu, thậm chí, nếu như cậu khó có thể ăn thì hai em ấy còn sẵn sàng giúp cho cậu ăn, một điều mà chỉ cần nghĩ đến thôi là cậu đã nổi da gà.
Cậu có thể đưa từng muỗng thức ăn lên miệng Tiểu Ngọc một cách rất bình thản, tâm cậu chẳng hề có chút dao động. Thậm chí, em ấy khi đó còn nhõng nhẹo trông vô cùng đáng yêu, nhưng nếu là ngược lại thì... đó là chuyện sỉ nhục nhất trên cuộc đời này.
Nam nhân sức dài vai rộng lại phải nhờ một nữ nhân bón cơm cho mình, nực cười hết sức... Cậu cho dù có chết thì cũng sẽ không chấp nhận việc đó.
Đó là suy nghĩ của cậu, thế nhưng nếu người ngoài mà có thể nghe được suy nghĩ này thì chắc chắn sẽ nhổ một bãi nước bọt, bonus thêm cho cậu vẻ mặt khinh bỉ cực độ.
Cái gì mà chết cũng sẽ không chấp nhận, chẳng qua là cậu đang tự an ủi bản thân mình mà thôi. Đầu thì nghĩ sẽ không bao giờ để nữ nhân cưỡi lên người, kết quả thì sao?
Lâm Thần tất nhiên là không nghe được điều này rồi, cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, thậm chí cũng không ngại mà giúp đỡ cho hai em ấy. Dùng đủ mọi cách để làm hài lòng hai vị “tiểu thư”.
Món ăn ở đây toàn là món ăn cao cấp, kết hợp với tay nghề đỉnh cao của Lâm Thần, Tiểu Ngọc chỉ cần ăn miếng nào thì mắt cô ấy sẽ sáng lên, vẻ mặt hạnh phúc nói:
“ Ngon quá...”
Nguyệt Sương thì có vẻ ổn trọng hơn, cô ăn rất từ tốn, động tác ưu nhã quý tộc. Thế nhưng, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy thỉnh thoảng cô sẽ ăn hai miếng một lúc, giống như muốn cảm nhận được hết vị ngon của món ăn...
Rất nhanh, một bàn ăn đã bị hai cô gái càn quét, Lâm Thần cũng vô cùng nhiệt tình chuẩn bị thêm món tráng miệng. Nhìn thấy Lâm Thần chu đáo đến mức này, Nguyệt Sương cười mỉm nói với Tiểu Ngọc:
“ Em sướng thật đó nha, cả ngày sống trong sung sướng như vậy. Thảo nào em nhất quyết phải đòi anh ấy cho bằng được.”
Tiểu Ngọc nghe thế, vẻ mặt cô không tự chủ đỏ lên, ánh mắt kháng cự nhìn sang Nguyệt Sương, lắc đầu nói:
“ Không...không... sau này nhất định em sẽ làm một người vợ tốt. Anh ấy sẽ không cần làm thứ này nữa.”
Cũng may là Lâm Thần hiện tại còn đang bận rửa chén, nếu không khi nghe câu này thì chắc chắn sẽ không tự chủ mà bật cười lên. Đến cả quần áo em còn phải nhờ anh mặc hộ thì sao dám thay thế anh làm mọi thứ được. Em chỉ cần làm em gái ngoan ngoãn của anh, đừng lúc nào cũng muốn “ăn” anh, chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi.
Nguyệt Sương thấy Tiểu Ngọc luống cuống giải thích, cô cũng không làm khó Tiểu Ngọc, nở một nụ cười nói:
“ Thực ra thì chị cũng được chăm sóc giống như em vậy. Thế nhưng khác là bọn họ đều giống như robot, không ngọt ngào như anh ấy. Ngày nào không khí trong nhà cũng bí bách, ngột ngạt. Bây giờ nghĩ lại, anh ấy có ở đây là chị cảm thấy hạnh phúc, đâu cần phải chức cao quyền lớn, tiền tài làm gì.”
Nghe thấy lời tâm sự của đàn chị, Tiểu Ngọc chăm chú lắng nghe... Thậm chí, sau khi nghe xong, cô còn tự bảo đảm:
“ Chị cứ yên tâm, anh ấy vô cùng tốt bụng, nếu như chị không hài lòng thì cứ để em, em sẽ dạy dỗ anh ấy.”
Nguyệt Sương cũng không phản bác, giả vờ gật đầu nói:
“ Được rồi, vậy chị trông đợi vào em.”
Nói như vậy nhưng trong lòng Nguyệt Sương lại coi lời này như gió bay. Cái gì là dạy dỗ, chẳng lẽ cô không “dạy dỗ” anh ấy được sao, thậm chí, cô còn mong chờ anh ấy làm sai là đằng khác.