Nếu là người khác mà gặp phải trường hợp này thì chắc chắn người đó sẽ kêu gào cầu mong sự giúp đỡ. Thế nhưng, cậu lại không dám làm chuyện như vậy.

Trải qua không biết bao nhiêu lần bị trói, nhốt, cậu tự rút ra được một điều, đó là không nên phí sức vào những việc vô bổ như vậy. Bởi vì càng làm thì sẽ chỉ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.

Cố gắng trấn an bản thân, cậu nhìn ngó xung quanh. Nơi cậu đang nằm là một chiếc giường làm bằng cao su non vô cùng đàn hồi, dễ chịu. Có vẻ như chúng chẳng hề rẻ một chút nào.

Ánh đèn trang trí lung linh trông vô cùng sang trọng, từng món đồ đều tinh xảo, cậu nhìn từ xa cũng đã cảm thấy chúng không hề bình thường.

Hơn thế nữa, cậu có thể nhìn thấy chiếc tủ lạnh với cửa kính trong suốt, bên trong chứa đầy đủ món ăn từ bánh, kẹo cho đến hoa quả, đồ ăn đắt tiền... tuyệt vời hơn nữa là cậu còn nhìn thấy vô số đồ uống với đầy đủ mẫu mã đang ở trong đó: Nước ngọt, nước trái cây, bia, rượu.... Tuyệt vời hơn, ngay bên cạnh chiếc tủ lạnh là một căn phòng nhỏ, ở đó chính là chỗ để xem phim và chơi game... rất nhiều tay cầm, laptop, thậm chí cả những chiếc máy tính đắt tiền.

Cậu cũng không phải là một người ưa thích chơi game, thế nhưng nhìn những món đồ như vậy, không hiểu sao miệng cậu lại nuốt nước bọt. Đây...đây chính là thiên đường dành cho nam sinh hay sao?

Bỏ qua những thứ đó, cậu có cảm giác vô cùng quái dị, dường như mọi món đồ ở đây đều kích thích sự ham muốn của cậu, điều này là có ý gì?

Là một người gánh vác trọng trách lớn trong gia đình, cậu đã buông bỏ mọi thú vui như bao nam sinh khác, một mình đâm đầu với khó khăn thử thách, kiếm tiền nuôi sống cả gia đình. Có đôi khi, nhìn đám bạn vui chơi tươi cười không cần lo âu điều gì, cậu chỉ có thể mỉm cười mà ép chặt cảm xúc đó trong lòng, không nói cho bất cứ ai.

Ánh mắt đầy suy tư, cậu bắt đầu nhớ về thứ gọi là “tuổi thơ” ấy. Mặc dù hiện tại, cậu đã không còn thích những món đồ như vậy, thế nhưng những ký ức đó sẽ không bao giờ phai màu.

Thở dài một hơi, đầu óc cậu lúc này mới quay trở về hiện thực, một tay sờ sờ lấy sợi dây đang trói tay cậu.

Sau khoảng vài phút sờ nắn thật kỹ, cậu lúc này có thể khẳng định nó chính là cao su. Thế nhưng độ bền cùng độ dẻo dai thật sự khiến cho cậu vô cùng kinh ngạc. Cậu có thể tự nhận mình là một người rất khỏe mạnh, thế nhưng dù cho cậu dùng bao nhiêu sức lực, sợi dây này vẫn có thể nhẹ nhàng hấp thụ toàn bộ.

Sẽ có người khác bảo là nên cắn hay dùng vật gì đó sắc nhọn. Tất nhiên là cậu cũng đã làm qua, thế nhưng đồ bền của sợi dây có thể nói là vô đối, thậm chí cậu có thể tin chắc là con dao bình thường cũng rất khó cắt được chúng.

Cách duy nhất để có thể thoát chính là có chiếc chìa khóa để có thể tháo được. Thế nhưng cậu lấy đâu ra chiếc chìa khóa bây giờ? Chúng đang ở đâu?

Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, cậu lấy tay che ánh sáng mạnh từ bên ngoài, hai hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Vẻ mặt cậu ngơ ngác khi nhìn thấy người xuất hiện, miệng không tự chủ nói:



“ Tiểu...Tiểu Ngọc. Còn có cả Nguyệt Sương nữa. Sao hai em lại ở đây?”

Đúng vậy, hai hình bóng xinh đẹp đó chính là hai “em gái” dễ thương của cậu. Thế nhưng, lúc này hai em ấy đều ăn mặc giống nhau đến kỳ lạ. Một chiếc quần ngắn bao trọn lấy hai chiếc đùi trắng nõn, chỉ cần nhìn thôi là khó có thể cưỡng lại. Dưới đã mát mẻ nhưng ở bên trên thì chẳng hề kém cạnh. Một chiếc áo ba dây thiếu vải màu đỏ làm lộ ra bờ vai nhỏ nhắn của cả hai người. Đây chính xác là một cuộc đại tấn công vào não bộ của cậu.

Lâm Thần không tự chủ lấy tay che mũi mình lại, ánh mắt không dám nhìn tiếp. Thật sự... nó quá đáng sợ, cậu dường như không dám tin là hai người lại mặc bộ đồ đó. Đây đâu phải là bộ đồ dành cho lứa tuổi thiếu nữ đâu?

Cũng may là cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nếu không thì bao nhiêu máu mũi mới đủ cho cái khung cảnh “bổ mắt” đang diễn ra trước mặt này chứ. Tim cậu đập loạn nhịp, não bộ bắt đầu suy nghĩ đến khung cảnh “hành hạ” hai cô gái ngây thơ này trong quá khứ.

Nguyệt Sương xấu hổ nhìn sang bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Ngọc, không hiểu sao trong tâm trí cô lại có cảm giác rét lạnh lạ thường.

Bộ dáng bình thản đến đáng sợ, Tiểu Ngọc chẳng hề bận tâm mình hiện tại ăn mặc như thế nào, đôi chân mặc tất lưới từ từ đi đến cạnh giường Lâm Thần.

Lâm Thần ngửi được một mùi hương thơm mát quen thuộc, cậu ý định muốn ngoảnh lại nhìn xem, thế nhưng chưa kịp ngoảnh lại thì đã bị một quả cầu mềm mại ngăn chặn.

“ Anh trai, em đến thăm anh nè!!!”

P/S: Cầu hoa, đề cử để tác có động lực nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play