Lâm Thần lái xe một mạch đi thẳng vào nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố. Nói là nhà hàng nhưng thực ra đó chính là chỗ tiếp khách hạng sang, có tiền chưa chắc đã vào được.

Mặc dù hiện tại cậu là chủ một công ty, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, thậm chí không hề thua kém bất kỳ doanh nhân giàu có nào trên thế giới, thế nhưng cậu vẫn phải hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy tòa nhà trước mắt.

Trong đầu cậu đang khá lo lắng, tính toán không biết ăn ở đây sẽ tốn bao nhiêu tiền. Một bữa cơm cậu ăn bình thường chỉ có giá hơn ba mươi nghìn, có canh rau thịt đầy đủ, thậm chí cơm cậu có thể lấy thoải mái. Tuy nhiên không biết một bữa ở đây hết bao nhiêu tiền nữa, nhìn qua rất là đắt tiền nha.

Nếu Linh Nhi mà nghe được suy nghĩ của Lâm Thần lúc này, nhất định cô ấy sẽ tức điên lên, sau đó sẽ bắt cửa hàng mang tất cả đồ ăn thật đắt tiền mang lên cho cậu ấy. Đơn giản là bởi vì nó quá nực cười. Toà nhà này thuộc tài sản của công ty, chính Lâm Thần là chủ, thế mà lại sợ không trả đủ tiền cho bữa ăn, chẳng biết nếu truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu người không nhịn nổi mà chê trách vị “chủ tịch” đó đây.

Dường như được đặt trước, toàn bộ tòa nhà hôm nay đều miễn tiếp khách, chỉ để lại một phòng dành cho Lâm Thần. Điều này khiến cho khung cảnh xung quanh có chút tĩnh lặng lạ thường.

Lâm Thần cũng không để ý chuyện này, cậu vừa suy nghĩ lại vừa đi theo chỉ dẫn của nhân viên. Rất nhanh, nhân viên đã dẫn cậu đến một căn phòng vô cùng sang trọng.

Vừa bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc cổ điển du dương, những ánh đèn đẹp lung linh cùng với khung cảnh vô cùng đẹp khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ như muốn mê hoặc tâm trí con người, khiến cho bất kỳ ai ở đây đều sẽ thư thái một cách lạ kỳ.

Lâm Thần không nhanh không chậm, ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình tĩnh ở đó. Cậu nhìn đồng hồ, vẻ mặt hài lòng gật đầu.

“ Cũng may mình đến sớm vài phút!” Cậu tự thầm với chính mình.

Vì biết là chưa đến giờ đã hẹn, cậu cũng không hề gấp gáp, bình tĩnh thưởng thức ly trà đợi chờ.

Tuy nhiên, một sự việc khiến cậu vô cùng bất ngờ đã xảy ra...

Một thân ảnh xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cùng với trang phục công sở của công ty xuất hiện ngay trước cửa phòng cậu.

Nhìn thấy thân ảnh người đến, vẻ mặt cậu không vui nói với giọng chất vấn:

“ Hân Hân! Sao cô lại ở đây?”

Đúng như Lâm Thần nói, thân hình xuất hiện không ai khác chính là Hân Hân. Một cô gái mà cậu rất mệt mỏi mấy hôm nay.

Cùng vì lời nói này, cô ấy mới nhìn thấy Lâm Thần đang ngồi đó, mặc dù biết là Lâm Thần không vui nhưng cô vẫn nở nụ cười, trong lòng tự cho là quyến rũ nhất để nói với Lâm Thần:

“ Thật trùng hợp nha! Hôm nay em có việc ở đây, không ngờ lại gặp anh. Hay là hai chúng ta cùng nhau ăn nhé?”

Lời nói nghe rất đường hoàng của Hân Hân lại chẳng hề khiến cho Lâm Thần nổi chút tâm tư nào. Cậu là chủ tịch thì đương nhiên đã nhìn sơ qua toàn bộ lịch trình của nhân viên, và Hân Hân hôm nay chẳng hề có chút liên quan nào đến từ nhà hàng này cả. Cô ta đến đây khả năng lớn là do bám theo cậu.

Thật sự lúc này cậu cảm thấy rất phiền não. Cô gái này đúng là con đỉa, bám dai cậu không rời. Cậu đã cố ý tránh xa, thậm chí là không thèm để ý, ấy thế mà cô ấy vẫn không hề hiểu tâm tư của cậu.

Nếu như để đối tác gặp cảnh này, cậu sẽ giải thích làm sao? Rồi còn cả hình ảnh công ty, truyền thông các thứ... rất nhiều chuyện sẽ ập đến với cậu. Đến khi đó cậu có thể sẽ không xử lý hết được.

Hân Hân không hề kiêng kị một chút nào, dáng người thướt tha tự ý xếp chỗ ngồi cạnh Lâm Thần, vẻ mặt đầy dụ hoặc nhìn cậu hỏi:

“ Anh trai, anh chẳng lẽ lại bỏ rơi cô gái cô đơn này sao? Em cũng đói lắm rồi á!!!”

Lời nói nũng nịu như mật ong pha đường cùng với động tác”ma mị” vuốt vuốt lấy đôi môi đỏ mọng khiến cho Hân Hân trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng đưa lên bờ vai của Lâm Thần, sau đó trườn nhẹ đến cánh tay. Động tác gợi tình đến mức nhân viên nữ nhìn từ xa cũng phải đỏ mặt, chạy sang chỗ khác.



Lâm Thần cũng không thể ngờ được là cô ta lại hành động một cách công khai như vậy. Chẳng hề kiêng nể những người xung quanh, chủ động dùng “ nữ nhân kế” với cậu. Nó khiến cho cậu lại có một cái nhìn mới mẻ đối với cô gái này.

Tất nhiên, hành động như vậy chẳng hề khiến cho cậu mềm lòng, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi sang ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hân Hân:

“ Xin cô hãy ý tứ, tôi sắp có một cuộc gặp mặt quan trọng, vậy nên rất mong cô có thể thông cảm cho tôi.”

Lâm Thần nói ba phần khó chịu bảy phần nghiêm túc, trong lòng cậu chỉ mong cô gái này đừng có gây chuyện. Dù sao thì cậu đang hẹn một cách bí mật, vậy nên trừ trường hợp bất khả kháng, cậu sẽ không dùng biện pháp mạnh đối với cô ta.

Lòng tốt là có, ấy thế nhưng cũng không thể ngăn cản được bước tiến của Hân Hân. Dù sao thì cậu cũng là một mỹ nam, thậm chí vẻ đẹp còn khiến cho rất nhiều vị tiểu thư mê hoặc trong đó, vậy nên cũng khá dễ hiểu cho việc Hân Hân chẳng thèm để ý tới ý nói của cậu. Bàn tay có chút không tự khống chế mà cởi một bên cúc của mình, lộ ra một khoảng thịt trắng nõn.

Hành động kích thích như vậy không may rơi vào mắt Trạch Hàn đang nhìn lén ở bên ngoài. Lúc này, ánh mắt hắn đỏ rực, từng giọt lệ như những hạt mưa chảy dài trên khóe mi, bộ dạng có bao nhiêu tức tối, bao nhiêu tức giận đều thể hiện hết ra.

Hắn còn rất yêu Hân Hân, hắn muốn cho cô ấy một cơ hội. Dù sao thì trái tim của hắn đã gắn bó với cô ấy suốt hai năm. Chỉ cần cô ấy hôm nay không đến tìm cậu ta, chắc chắn hắn sẽ thương xót mà tha cho Hân Hân.

Ấy thế mà, cảnh tượng trước mắt là như thế nào? Âu yếm? Thân mật? Thậm chí là quyến rũ tên khốn đó? Trạch Hàn như muốn nổi điên lên khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Thử hỏi, bạn gái trước mặt lại âu yếm một chàng trai xa lạ thì thân là bạn trai ai mà chịu cho nổi chứ?

Trạch Hàn nộ khí xung thiên( tức giận ngút trời), vẻ mặt cay độc nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm xuyên cả da thịt khiến máu tươi chảy ra, hàm răng cắn chặt kêu ken két, quay mặt nhìn một tên đầu trọc vẻ mặt thờ ơ đang ngồi ở bàn uống nước, nói:

“ Mạnh Ca, nhờ anh!!!”

Tên đàn ông nghe thấy lời của Trạch Hàn, hai tay hắn chắp lại, vắt chân lên ghế, vẻ mặt thoải mái nói:

“ Trạch Hàn, mày suy nghĩ kỹ chưa? Một trăm triệu đô la đó!”

Trạch Hàn lúc này cũng chẳng hề suy nghĩ,ánh mắt vẫn dõi theo Lâm Thần, cay độc nói:

“ Em suy nghĩ kỹ rồi! Cho dù tán gia bại sản, em cũng phải tiễn hai người này về chầu trời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play