Lão Tam nói xong, ánh mắt nhìn Lâm Thần một cách vô cùng sùng bái rồi nói:
“ Cậu có biết cô ấy nói với tôi điều gì không? Đó là cậu chính là chồng của cô ấy. Người anh em tốt của tôi lại chính là chồng của một vị tiểu thư đang nắm giữ cả thành phố này.”
Nói xong, lão lại tỏ ra vô cùng cẩn trọng, nhẹ giọng hỏi:
“ Cậu có thể chỉ tôi bí quyết đó được không!”
Lời nói đầy vẻ cầu mong nhưng nó lại khiến cho Lâm Thần không biết nói gì cả.
Đến hiện tại, cậu cũng không hề biết tại sao Linh Nhi với cả Nguyệt Sương đều thích cậu một cách đắm say như vậy. Mà cũng vì nó, không biết bao nhiêu lần cậu bị rơi vào trường hợp khó xử rồi.
Để tránh cho Lão Tam hỏi những câu không liên quan cũng như khiến cậu khó xử. Một tay cậu phất phất, vẻ mặt chăm chú nhìn lão nói:
“ Chuyện đó bỏ qua đi. Trong khoảng thời gian đó, Lão đã trải qua những chuyện gì vậy?”
Nghe đến lời nói này, Lão Tam giống như tràn đầy sức lực, từ từ kể cho Lâm Thần toàn bộ hành trình của lão sau khi bị Linh Nhi “giam lỏng”.
Lâm Thần chăm chú nghe, ban đầu cậu còn tưởng rằng là lão sẽ sống rất khổ sở, bởi vì đơn giản là người bị giam đâu có tự do gì. Thế nhưng khi nghe thì cậu mới biết là cuộc sống của lão chẳng hề đen tối như cậu nghĩ.
Trừ việc bị người khác giám sát, ngoài ra chẳng có gì khiến cho Lão phải khó chịu cả. Thậm chí, chính nhờ sự hợp tác của Linh Nhi, nhà ăn của lão cũng trở nên vô cùng đông đúc, đôi khi do quá nhiều người, chính bản thân lão phải ra tiếp khách. Quán ăn cũng từ đó nổi danh khắp nơi, lão cũng đã có tiếng trên thương trường.
Còn hỏi lý do tại sao không liên hệ với cậu thì lão lại trả lời một câu khiến cho cậu chẳng biết nên nói gì cả.
“ À...xin lỗi...tại đông khách quá nên tôi quên...”
Uổng cho cậu lo lắng cho lão, hóa ra cũng chỉ là vì tiền quên bạn, đúng thật là... Lâm Thần thở dài, uống một ngụm trà...
Thấy Lâm Thần không còn câu nói nào khác, Lão Tam lúc này lại chuyển chủ đề, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“ Cậu chưa nói chuyện quen biết cô nàng Nguyệt Sương cho cô ấy hay sao?”
Lâm Thần nghe vậy, ly trà suýt chút nữa bị cậu đánh rơi, vẻ mặt lo lắng trả lời:
“ Ông...ông kể chuyện đó cho cô ấy nghe chăng?”
Lão Tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Điều này mới khiến cho Lâm Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Vừa thoải mái được một chút, Lão Tam lại quay mặt nhìn trái nhìn phải khiến cho cậu vô cùng khó hiểu, sau khi chắc chắn điều gì đó, Lão mới nhìn cậu, căng thẳng nói:
“ Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với cô ấy.”
Lâm Thần cảm giác như ông ấy không hề nói đùa, vẻ mặt cậu bắt đầu nghiêm trọng, hỏi:
“ Vì sao phải cẩn thận với cô ấy.”
“ Trong một lần tôi được tham gia một bữa tiệc lớn ở giới quý tộc. Cô ấy chỉ đi ngang qua, thế nhưng lại có vô số tên công tử nhà giàu đến trêu ghẹo, thậm chí còn nói xấu cậu.”
Lão Tam lúc này lại tỏ vẻ tức giận.
“ Lúc đó, chính tôi muốn đứng ra để tẩn cho bọn họ một trận. Dám nói xấu anh em tôi thì đúng là chán sống rồi. Tuy nhiên...”