Đi vào phòng làm việc của Linh Nhi, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi cậu. Hơn nữa, cảnh tượng của căn phòng khiến cậu khá ngạc nhiên.
Không phải là vì những thứ xa hoa hay bài trí công phu, cái cậu ấn tượng đó chính là sự đơn giản. Cả căn phòng lớn nhưng lại rất ít đồ đạc, chỉ có một bộ bàn ghế làm việc cùng với một chiếc tủ sách nhỏ đặt cạnh cửa sổ... Thật sự nhìn qua chẳng hề giống như một căn phòng dành cho vị chủ tịch một chút nào.
Thế nhưng, sự đơn giản này lại khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái. Đối với cậu, đơn giản chính là đỉnh cao của sự tinh tế, nhất là ở những nơi cần tập trung làm việc.
Cậu nhanh chóng ngồi lên bàn, bắt đầu xem từng văn kiện của công ty.
Chưa hề điều hành một công ty, thế nhưng hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu được công ty đang trong bờ vực lao dốc. Một chuyện tưởng chừng rất buồn cười nhưng nó là sự thật.
Mặc dù Linh Nhi được rất nhiều người ca tụng, thậm chí là sùng bái. Thế nhưng, người đời có câu: Muốn đứng ở vị trí không ai với tới thì phải chịu cảm giác không ai chịu được,
Linh Nhi cũng như vậy. Cậu biết là cô ấy rất cô đơn, thậm chí theo lời nói của Tư Hạ, cô ấy còn chẳng hề có nổi một người bạn, lúc rảnh thì chỉ có những cuốn sách làm bạn với cô ấy. Cuộc sống cứ như thế trải qua từng ngày.
Khi thành công, người khác sẽ ca tụng bạn như thần. Thế nhưng khi khó khăn, sẽ chẳng có một ai chịu đứng ra giúp bạn cả. Đó chính là cuộc sống.
Có lẽ, vì cô đơn, cô ấy mới yêu cậu đến như vậy. Cậu là người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào... thậm chí chỉ vì cậu mà cô ấy suýt chút nữa bỏ cả tính mạng mình.
Vậy nên, cho dù bằng bất cứ giá nào, cậu ít nhất cũng phải giữ lại công ty này cho cô ấy. Cậu không muốn chỉ vì cậu, toàn bộ sự nghiệp của cô nàng bị sụp đổ.
Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng xoạt xoạt từ những tờ giấy, Lâm Thần giống như tiến nhập vào công việc, chẳng hề để ý tới thời gian.
Một giờ, hai giờ... trôi qua...
Chẳng biết từ lúc nào, văn kiện đã chất thành một ngọn núi nhỏ, thế nhưng Lâm Thần vẫn miệt mài làm việc.
Không làm thì thôi, thế nhưng khi đã bắt đầu làm thì cậu luôn muốn mọi việc trở nên hoàn hảo nhất. Xem qua tài liệu, nếu như không để ý thì chắc chắn sẽ bỏ qua những vấn đề quan trọng.
Ánh mắt cậu dừng lại vào vào tờ giấy nhập hàng. Con số trên đó rất khổng lồ, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ chẳng hề để ý tới nó. Thế nhưng, cậu lại nhận ra được sự bất hợp lý trong đó.
Một chiếc đinh vít mà tận giá 1000đ, nếu như số lượng ít ỏi thì không sao, thế nhưng thử hỏi với số lượng hơn một tỷ chiếc, sự chênh lệch là lớn đến mức nào.
Hơn nữa, số liệu có phần quá màu hồng, giống như có ai đó đang giả mạo vậy. Bởi vì nếu đúng như những gì trên giấy, chắc chắn tiền trong công ty sẽ vô cùng nhiều chứ không thể thiếu thốn như bây giờ. Điều này khiến cho cậu nhíu mày. Chẳng lẽ ngay từ nội bộ đã có vấn đề hay sao?
Biết được lỗ hỏng trong đó, cậu bắt đầu tìm cách sửa chữa. Nếu như bây giờ vạch trần thì sẽ khiến cho mọi thứ trở nên rối tung lên. Bởi dù sao, làm như vậy trong một khoảng thời gian dài mà không bị phát hiện thì thật sự phải chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Cậu gọi cho Tư Hạ, bảo cô phái một số người trà trộn vào đó để thám thính tình hình. Sau đó, cậu đứng dậy, vặn người rồi đi ra ngoài mua tách cafe.
Mặc dù chức vụ hiện tại của cậu vô cùng cao quý, thế nhưng thật sự cậu vẫn chưa thể thích ứng nổi. Chính cậu cũng không quen kiểu phải có người chăm sóc kỹ càng, thế nên dù cho việc này là của người thư ký, thế nhưng cậu vẫn không muốn làm phiền.
Vậy nhưng, cậu đâu biết là, có một cô gái đang rình cậu ngay gần đó.
Lâm Thần đương nhiên là không để ý, bởi vì cậu cho rằng ở môi trường này thì chẳng có ai rảnh mà làm thế cả.
Nhìn thấy máy bán cafe ở đằng ngoài kia, cậu từ từ đi đến, cũng may là trên thân cậu trước khi đi có rút ra một chút tiền mặt, thế nên mấy ly cafe này cậu vẫn có thể trả tiền được.
Không biết là cố ý hay vô ý, ngay khi cậu vừa đến, một cô gái từ ngay bên ngõ trái va chạm vào người cậu, khiến cho cô ấy tự dưng ngã xuống cùng với một chồng văn kiện.
Đó là một cô gái với gương mặt cũng khá xinh, làn da trắng nõn cùng với đôi mắt sắc sảo... thế nhưng để mà so với Nguyệt Sương với Linh Nhi thì thật sự không cùng cấp bậc. Mái tóc đen dài cùng với dáng người nóng bỏng kết hợp với bộ đồ nhân viên càng khiến cho cô ấy trở nên quyến rũ.
Nếu là người khác, khi gặp trường hợp này thì khả năng cao họ sẽ cố ý nhìn một chút cô gái này. Thế nhưng, cậu lại chẳng hề có tâm tư làm như vậy.
Cũng như người bình thường, cậu tỏ ra lo lắng đỡ lấy cô ấy đứng dậy, sau đó từ từ nhặt những tờ giấy cho cô ấy một cách vô cùng nhanh nhẹn.
Động tác nhanh gọn đến mức mà chỉ trong vài giây, toàn bộ văn kiện đã được cậu thu gọn.
Nhặt lên xong, cậu nhìn cô gái đó, lo lắng hỏi: