Lâm Thần nghe thấy vậy, trong lòng cậu bỗng trở nên căng thẳng.
Vì có rất ít thời gian, cộng thêm hạn chế về công cụ hỗ trợ, thế nên cậu chỉ có thể cải trang được cho một mình Nguyệt Sương. Còn cậu thì chỉ có thể đeo tạm chiếc mặt nạ mỏng này.
Nếu bây giờ cậu cởi chiếc mặt nạ này ra, tất nhiên toàn bộ kế hoạch của cậu sẽ bị bại lộ. Cậu sẽ bị bắt ngay lập tức, thậm chí là liên lụy cả Nguyệt Sương.
Dường như cảm nhận được nỗi sợ của Lâm Thần, Nguyệt Sương đột nhiên che trước người Lâm Thần, vẻ mặt rụt rè nhưng tràn đầy sự nghiêm túc, ánh mắt tức giận nhìn Minh Minh nói:
“ Không được làm hại cha tôi!”
Lâm Thần cùng với Minh Minh khá là bất ngờ trước hành động này của Nguyệt Sương. Tuy nhiên, mỗi người lại có một lý do khác hẳn nhau.
Lâm Thần cười nhẹ sau đó lắc đầu, ánh mắt nhìn Minh Minh, nghiêm túc nói:
“ Nếu là vị hôn phu của tiểu thư đó thì cô nghĩ nhiều rồi. Mặt tôi hiện tại đang bị thương nên không muốn lộ, vậy nên mong cô thông cảm.”
Nói xong, nhân lúc Minh Minh không chú ý, cậu đã nhanh trí thò vào túi quần sau, một lọ dung dịch nhỏ được cậu bôi lên bàn tay.
Vì chất này màu trong suốt, thế nên cậu cố ý xòe bàn tay ra để cho mọi người nhìn thấy, sau đó luồn tay vào trong chiếc mặt nạ.
Một sự việc vô cùng kinh khủng xuất hiện trước mặt.
Từ trong mặt nạ chảy ra một chất dịch màu đỏ, thậm chí nó còn lan ra cả bàn tay cậu, trông vô cùng khiếp sợ.
Thấy cảnh tượng này, Minh Minh rùng mình một cái, thật sự mặt cậu ta đã phải trải qua sự việc gì mới có thể chảy nhiều máu như vậy.
Nguyệt Sương dường như cũng rất lo lắng vì điều này, cô giật giật tay Lâm Thần rồi lo lắng hỏi:
“ Sao...sao mặt anh có màu đỏ...”
Lâm Thần đương nhiên là nhanh chóng ra hiệu, Nguyệt Sương cũng vì thế mà tự tay bịt miệng mình lại, vẻ mặt vẫn tỏ ra lo lắng đứng ra đằng sau.
Lâm Thần lúc này mới đi đến trước mặt Minh Minh, đưa bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ ra. Minh Minh hoảng sợ lùi lại, vẻ mặt có chút gượng cười, nói:
“ Được rồi được rồi... cậu có thể đi. Xin lỗi vì đã làm phiền...”
Nói xong, Minh Minh giơ tay ra hiệu cho binh lính rút về. Lâm Thần cũng thấy vậy, cậu cũng xoay người muốn lên xe rời đi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Minh Minh đột nhiên cười lạnh, một cước không hề lưu thủ đá thẳng vào người Nguyệt Sương. Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, giống như muốn một chiêu hạ gục em ấy vậy.
Nguyệt Sương đương nhiên không thể nào biết trước để mà né, nếu như cước này mà đánh trúng thì chín phần là cô ấy sẽ bị gãy toàn bộ xương
Ngay khi chân chỉ cách Nguyệt Sương tầm một cm thì một cước khác từ chân Lâm Thần đã phản lại.
Cạch! Cạch!
Tiếng vang của hai đòn chạm vào nhau gây ra tiếng động lớn, Lâm Thần cùng với Minh Minh lùi xa ra một bước.
Lâm Thần cắn răng chịu đựng cơn đau, vẻ mặt tức giận nói:
“ Cô làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn giết người hay sao?”