Nguyệt Lan không nói bất cứ câu nào, lặng nhìn xem Lâm Thần từ từ ru ngủ Nguyệt Sương. Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, động tác dù là nhỏ nhất.

Lâm Thần đương nhiên chẳng thèm quan tâm ai nhìn cả, chính cậu hiểu rõ mình phải làm gì. Trong lòng cậu, hiện tại hơi có chút bất mãn đối với vị phu nhân này. Rất may là cậu nhanh chóng bảo cô ấy ngừng lại, nếu không thì Nguyệt Sương sẽ rơi vào tình trạng nào cậu cũng chẳng biết.

Nguyệt Sương bên ngoài tuy là thông minh lanh lợi, thậm chí là có chút bướng bỉnh. Nhưng ở chung lâu ngày, cậu biết rõ bên trong của em ấy yếu ớt đến nhường nào.

Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng Nguyệt Sương cũng chịu nằm yên, tuy nhiên trên khóe mi của em ấy vẫn còn đọng lại những giọt lệ. Lâm Thần hiện tại mới có thể thở ra một hơi, xoay người nhìn lại Nguyệt Lan, nói:

“ Em ấy đã ngủ rồi. Chúng ta nói chuyện tiếp!”

Nguyệt Lan mặt không hề đổi sắc, nhìn Lâm Thần chằm chằm rồi nói:

“ Con bé dường như rất thích cậu thì phải?”

Lời nói có chút đường đột khiến cho Lâm Thần cứng họng. Thật không nên biết trả lời như thế nào nữa. Nhất là những hành động vừa nãy đã xảy ra trước mặt vị phu nhân này.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc, cậu chỉ có thể thở dài đáp:

“ Có một chút. Nguyệt Sương xem tôi như là một người anh trai.”

Tuy nhiên, thay vì nổi nóng như dự tính của cậu. Nguyệt Lan lại chẳng hề nói gì, vẻ mặt có chút suy tư...

Chỉ vài giây sau, cô ấy mới thở ra một hơi, vẻ mặt tràn đầy nỗi u sầu cùng với giọng nói đầy cay đắng:

“ Cậu có thấy, tôi làm mẹ của con bé, đối xử như vậy có rất quá đáng không?”

Khi nghe thấy câu này, cái cảm nhận đầu tiên đối với cậu chỉnh là sốc, bởi vì cậu không thể tin được rằng vị phu nhân trước mặt sẽ nói ra một câu như thế này.

Nhìn cái dáng vẻ đắng chát của cô ấy, cậu không cho rằng đó là diễn. Có lẽ, cô ấy cũng đã cảm nhận được một phần nỗi đau của chính con cô. Thế nên, cậu cũng không hề giấu diếm, gật đầu nói:

“ Có một chút, cô là mẹ nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Cô có biết, em ấy thiếu thốn tình cảm cha mẹ đến nhường nào hay không?”

Sau đó, Lâm Thần kể lại nỗi lòng mà Nguyệt Sương từng nói với cậu. Nghe từng lời của Lâm Thần, trong lòng cô cay đắng đến tận cùng.

Cuối cùng, cái mà cô muốn là dành tất cả cho Nguyệt Sương, người con mà cô luôn yêu quý, vậy mà cái đơn giản nhất lại không thể đáp ứng. Thật là buồn cười, hiện tại, chính cô chẳng những không xứng với vai trò người mẹ, thậm chí lại còn muốn đẩy con bé vào đường cùng ngõ cụt. Trách mắng con bé khi mà con bé tự muốn tìm hạnh phúc của chính mình.

Hiện tại, cái cảm giác hận thù Lâm Thần cũng giảm đi rất nhiều. Dù sao, cậu ấy cũng đã giúp cho cô hiểu ra bản chất vấn đề. Thứ mà cô chẳng hề để ý suốt bao năm. Thậm chí, cô còn cảm thấy may mắn, nếu mà không có cậu ấy chỉ bảo thì chẳng biết con bé sẽ còn cô độc đến nhường nào.

Lâm Thần lặng im lặng nhìn Nguyệt Lan suy nghĩ, cậu cũng đã nói những lời nên nói. Có lẽ, nó sẽ giúp ích được cho cô ấy. Thật sự, chính cậu cũng rất thương Nguyệt Sương, cậu không muốn sau khi rời đi, em ấy sẽ phải chịu cảnh không ai quan tâm.

Có lẽ, lời nói của Lâm Thần đã ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, cộng thêm từng hành động ân cần dịu dàng, nó đã khiến cho Nguyệt Lan quyết tâm một điều gì đó. Ánh mắt cô có chút thương xót, từ từ đi đến vuốt má Nguyệt Sương.

Nhìn con gái ngủ ngon khi ôm lấy tay của Lâm Thần, cô thở dài một hơi, tâm sự:

“ Đây là lần đầu tiên, tôi thấy con bé ngủ ngon như vậy. Có lẽ, cậu nói rất đúng...tôi thực sự không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”

Nói xong, cô đứng dậy, xoay người về lại chỗ cũ, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Thần, nói:

“ Tôi tưởng ban đầu là con bé yêu cậu nên mới đi theo. Hóa ra là tôi đã sai, cái mà con bé cần lại chính là thứ tình cảm này.”

Lâm Thần chỉ cười trừ, nếu không phải em ấy đè cậu xuống hôn cuồng nhiệt lúc nãy thì có lẽ cậu sẽ tin tưởng. Tuy nhiên, sau cái hành động đó thì cậu cũng không cho rằng là em ấy đang coi cậu như một người thân.

Thấy Lâm Thần có chút suy tư, Nguyệt Lan cầm một tách cà phê lên, thưởng thức một ngụm, động tác vô cùng uyển chuyển, sau khi đặt ly cafe xuống, cô mới mở lời:

“ Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu. Cho tôi hỏi một câu tế nhị: Tại sao cậu không quay về bên người tiểu thư Linh Nhi? Cô ấy đang truy tìm cậu khắp nơi đó?”

Lâm Thần nghe đến đây, vẻ mặt cậu có chút căng thẳng, giọng nói trở nên trầm lặng:



“ Đến đây thì tôi cũng không nói dối cô nữa. Đúng thật, tôi đang bị chính Linh Nhi truy tìm. Tuy nhiên, vì một vài lý do khách quan, tôi hiện tại không thể để cho cô ấy tìm thấy tôi.”

Nguyệt Lan nhìn Lâm Thần có vẻ căng thẳng, cô cũng căng thẳng theo. Tuy vậy, cô cũng không hỏi gì nhiều. Có lẽ, cô cũng chưa đủ tư cách để có thể hỏi sâu về chuyện này.

Lâm Thần thấy Nguyệt Lan đứng dậy, cậu còn tưởng là cô ấy chuẩn bị rời đi. Đang định đánh thức Nguyệt Sương, cô ấy lại cầm lấy tay cậu, vẻ một tay đưa lên miệng rồi kêu khẽ:

“ Để yên cho con bé ngủ!”

Lâm Thần tỏ ra nghi hoặc nhìn Nguyệt Lan. Giống như đang muốn hỏi tại sao lại nói như vậy.

Chính Nguyệt Lan cũng hiểu ý của Lâm Thần. Thế nên cô mới cố gắng giải thích:

“ Nếu Nguyệt Sương muốn ở cùng cậu thì cứ để con bé ở cùng đi. Hiện tại, đi theo tôi thì chẳng khác nào đang hại con bé cả.”

Nói xong, cô đưa cho Lâm Thần một chiếc thẻ đen, dặn dò:

“ Tôi chỉ cho Nguyệt Sương tạm thời đi theo cậu. Đương nhiên, tôi sẽ tìm mọi cách để cho cậu rời khỏi đây. Sau khi Linh Nhi ngưng truy tìm, tôi sẽ tự liên hệ lại cho cậu.”

“ Tôi rất tin tưởng cách làm người của cậu, chiếc thẻ này có đủ số tiền để cậu thoải mái tiêu trong vòng vài năm. Cậu hãy cầm lấy, chăm sóc cho con bé thật tốt.”

Thấy Lâm Thần cuống quýt muốn từ chối, cô ngắt lời trước:

“ Cậu không nhận tức là đang khinh thường tôi. Nếu cậu khinh thường tôi thì tôi sẽ không để con bé đi cùng. Tôi đây là muốn nhờ cậu. Vậy nên tiền thẻ đó coi như là tiền công dành cho cậu.”

Lời nói có chút tức giận khiến cho Lâm Thần dừng lại động tác của mình. Nhìn vẻ mặt chờ mong đến từ Nguyệt Lan, không hiểu sao cậu lại có cảm giác giống như mình là một người trông trẻ em vậy.

Tuy nhiên, cậu cũng hiểu được ý của câu nói đó. Bây giờ, Linh Nhi đang rất tức giận, nếu như cô ấy tra ra là Nguyệt Sương có quan hệ với cậu thì chắc chắn em ấy sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên, cô ấy mới để Nguyệt Sương đi theo cậu, vừa là người chăm lo cho em ấy lại còn chính là cách tốt nhất để có thể bảo vệ được.

Hiểu được tâm ý này, cùng với thái độ kiên quyết của Nguyệt Lan, cậu thở dài, ngay sau đó ánh mắt vô cùng tự tin nhận lấy chiếc thẻ đen, khẳng định nói:

“ Nếu cô đã quyết như vậy thì tôi sẽ nhận. Tôi hứa với cô, không ai có thể làm thương tổn em ấy.”

Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch, Nguyệt Lan gật đầu tán thưởng. Sau đó, cô mới đưa cho Lâm Thần chiếc chìa khóa xe, dặn dò:

“ Chiếc xe này cậu hãy giữ lấy làm phương tiện, nó có thể giúp cậu ra vào một cách dễ dàng. Tôi cũng sẽ gọi cho cậu thông qua bộ đàm trên xe đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play