Vẻ mặt Lâm Thần hiện tại chẳng khác nào đang nghe một tin động trời cả, sắc mặt cậu ấy thậm chí còn chẳng hề có chút màu hồng nào. Dường như câu chuyện của Nguyệt Sương kể đã khiến cho cậu rất hoảng hốt.

Nguyệt Sương càng kể thì vẻ mặt cô ấy càng lộ rõ sự hạnh phúc, giống như câu chuyện cô kể đang xảy ra trước mặt vậy.

Sau hồi lâu, Nguyệt Sương cũng đã kể xong câu chuyện, ngay khi đó, cô ôm chặt Lâm Thần rồi thích thú nói:

“ Em không thể ngờ...anh lại mạnh dạng như vậy đó!!!”

Lâm Thần lúc này có chút tin vào câu chuyện đó. Sự việc cùng với thời gian rất trùng khớp với những gì cậu nhớ lúc đó. Hơn nữa, trước khi cậu ngất, thân ảnh nhìn thấy đầu tiên lại chính là em ấy. Vậy nên, có thể những gì em nói đều là sự thật.

Nhưng thực sự, sau khi mất kiểm soát đó, cậu đã quỳ xuống cầu hôn em ấy sao??? Rồi lại còn khóc lóc van xin em ấy??? Thậm chí khi bị từ chối, cậu còn lấy cái chết ra để dọa...

Nghe thì cậu có cảm giác phi lý nhưng vì không nhớ gì cả nên cậu chẳng hề có bằng chứng để phản bác lại điều em ấy nói. Thế nên lúc này, cậu mới trầm mặc như vậy.

Tuy nhiên, càng trầm mặc thì Nguyệt Sương lại càng nghịch ngợm. Đến bây giờ, cô có thể tin chắc là anh ấy đã tin vào lời cô nói rồi. Đương nhiên, kể chuyện một hồi thì phải có thưởng, mà thưởng này rất là lớn luôn...

Bây giờ, cô có thể thoải mái bày tỏ tình cảm mà chẳng sợ anh ấy nghĩ gì cả, suy cho cùng, anh ấy đang nghĩ chính mình là người tỏ tình trước, thậm chí cầu xin cô để được đồng ý cơ mà.

Lâm Thần đương nhiên biết cái này, thế nên khi em ấy ôm thắm thiết như vậy, cậu không hề nổi giận, thậm chí còn không hề cựa quậy cả. Bởi cậu biết, bây giờ em ấy đang nghĩ chính mình là bạn trai, vậy nên việc ôm ấp như này cũng là chuyện bình thường.

Việc một mỹ nữ ôm ấp là ước mơ của rất nhiều người con trai. Hơn nữa, em ấy còn vô cùng dễ thương, lại còn thích được cậu xoa đầu giống như chú mèo, chẳng có một ai chống lại được em ấy cả. Tuy rằng đôi khi em ấy cũng có chút láu cá, nghịch ngợm nhưng cuối cùng thì cậu cũng chưa có ý định muốn đi xa như vậy với em ấy cả.

Cố gắng thở đều, cậu dùng ánh mắt có chút day dứt giống như mắc phải sai lầm gì đó to lớn để nói với em ấy:

“ Em...em có thể coi đó chỉ là trò đùa được không? Thật sự, khi đó thầy...thầy không hề nhớ một cái gì cả?”

“ Không...không.. không chịu...em không chịu đâu! Bây giờ, em là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em...Anh không được hủy hứa” Nguyệt Sương giống như chú mèo bị cầm lấy đuôi, giãy nảy lên nói.

Thấy biểu cảm của Nguyệt Sương có phần nghiêm trọng, cậu có cảm giác rằng lời này đã ăn sâu vào tâm trí em ấy. Vậy nên, cậu cố gắng giải thích:

“ Thầy biết... là thầy đã nói câu đó, nhưng em đâu muốn như vậy phải không? Nếu mẹ em mà biết chuyện này, chắc chắn em sẽ bị đánh tơi bời đó. Vậy nên, cứ coi như thầy khi đó đang nói nhảm nhé. Nhất định thầy sẽ đền bù...”

Thế nhưng, cậu còn chưa nói hết thì dường như ánh sáng trước mặt cậu chẳng còn, một thứ gì đó mềm mại ẩm ướt đang bao trọn lấy đôi môi cậu.



“Em...tr...a...”

Lời nói của cậu dường như bị nghẹn, chỉ còn lại tiếng ư ư. Cậu không thể tin được, em ấy lại hành động như này.

Lúc này, cậu chỉ có thể từ từ cảm nhận được đầu lưỡi em ấy từ từ xâm nhập vào. Cậu muốn xoay đầu nhưng em ấy đã dùng hai tay giữ chặt. Cả thân thể cứng đờ do còn hiệu lực của thuốc. Bây giờ, cậu chính thức là một con cá nằm trên thớt để cho em ấy tha hồ nghịch ngợm.

Những âm thanh vô cùng mờ ám vang lên, khiến cho không khí xung quanh trở nên kỳ lạ.

Thậm chí, Nguyệt Sương còn tiện tay mò lấy công tắc điện, một tay ấn nhẹ, mọi ánh sáng trong phòng biến mất, khung cảnh lại càng trở nên mờ ám hơn.

Cách một nơi rất xa, trên chiếc xe sang trọng, một vị phu nhân với vẻ mặt lo lắng đang tỏ vẻ hối hả. Đó không ai khác chính là mẹ của Nguyệt Sương- Nguyệt Lan.

Không hề gọi được cho con gái, thậm chí còn chẳng thể liên lạc được với cậu nam sinh bí ẩn đó. Cô trong lòng hiện tại vô cùng lo sợ, bởi vì rất có thể, suy đoán của mình là đúng.

Không thể tin được, người mà cô tuyển về làm gia sư cho con gái lại chính là vị phu quân của cô nàng Linh Nhi. Cho đến bây giờ, cô vẫn còn mơ màng, bởi vì cái tin này thật sự quá chấn động.

Đâu ai có thể nghĩ, một người cao quý như này lại chịu ở một căn phòng trọ giá rẻ, thậm chí còn làm trong một công ty tạm bợ nữa chứ. Chẳng lẽ, vị “đại nhân” đó lại có sở thích như này cơ.

Hiện tại, thứ cô lo lắng nhất đó chính là con gái cô- Nguyệt Sương. Nếu là người khác thì cô còn không tin có thể mê hoặc được con cô, nhưng nếu là vị đại nhân đó, vị đại nhân khiến cho tiểu thư Linh Nhi chết mê chết mệt thì cô nghĩ có khả năng để con gái cô làm ra hành động như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play