Sau một hồi suy nghĩ, suy cho cùng thì truyện cũng là cái tâm huyết của mình. Vì vậy, trong khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại, tác sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện.
Buổi tối hôm đó, một buổi tối tưởng chừng là rất bình thường như bao ngày. Nhưng không, tối hôm đó chính là lúc mà những nhà tài phiệt giàu có nơi đây phải tụ họp.
Những người được mời đều là doanh nhân, viên chức có tiếng trong thành phố, bình thường đừng nói gặp mặt, chỉ nghe tiếng cũng đủ để ng khác phải nể phục. Ấy vậy mà bọn họ đều tụ tập vì lời mời của tiểu thư XX, điều này chứng tỏ thân phận của cô k hề tầm thường.
Tuy tổ chức gấp gáp nhưng quy mô cùng với độ xa xỉ của bữa tiệc này dường như chẳng hề thua kém các sự kiện to lớn trên thế giới. Từng chiếc xe sang nối đuôi nhau đến nườm nườm, từ những cái nhỏ nhất như thìa cho đến những thứ lớn lao thì đều được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng. Ai ai cũng cố gắng chưng diện cho mình bộ đồ đẹp nhất, sang trọng nhất để có thể tỏa sáng trong bữa tiệc .
Đương nhiên, người nhà họ Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua sự kiện quan trọng bậc nhất này. Ở trong một cái bàn nho nhỏ, một cô gái mặc cho mình một bộ sườn xám, mái tóc xoăn xoăn trải dài xuống lưng cùng với gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ. Tuy cũng đã qua tuổi trẻ đẹp nhất nhưng nụ cười của cô ấy cũng đủ làm cho những chàng trai xung quanh đều phải mê mẩn.
Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này, đó chính là mẹ của Nguyệt Sương.
“ Nguyệt Lan, cô cũng đến đây sao.” Một giọng nói có vẻ bất ngờ truyền từ xa.
Nguyệt Lan ngoảnh lại, cô nở một nụ cười thật tươi rồi nói:
“ Đúng vậy, đây là bữa tiệc quan trọng mà.”
Cô gái đang nói với Nguyệt Lan đó chính là Mạn Nhu.
Sở dĩ cô có thể nói chuyện một cách vui vẻ như vậy là bởi vì cô với Nguyệt Lan đều là đồng học. Hơn nữa, hai nhà cũng có một chút hợp tác với nhau. Tuy rằng hai người ít gặp nhưng tình cảm chị em thì khó có thể phá vỡ.
Chính vì thế, cô mới nói với chồng của mình:
“ Anh đi ra kia trước đi, em có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chồng cô cũng là một thiếu gia của một đại gia tộc giàu có, tuy nhiên anh ta lại rất sợ vợ.
Bằng chứng là ngay sau khi vợ mình nói như vậy, anh ta cũng không dám ở lại, từ từ rời đi cùng với vẻ mặt hạnh phúc. Có lẽ, chính Mạn Nhu cũng không biết là chồng của cô sung sướng đến như nào.
Mạn Nhu cùng Nguyệt Lan nói chuyện rất vui vẻ. Cả hai người đều kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu.
“ Haha...cậu có biết là anh ấy lúc tỏ tình với tớ, mặt anh ấy trông buồn cười như thế nào không???” Mạn Nhu cười nói.
“ Lúc đó, tớ cũng biết mà...” Nguyệt Lan cũng hào hứng nói.
...
Sau một hồi, Mạn Nhu mới nhìn ngó xung quanh sau đó nghi hoặc hỏi:
“ Nguyệt Sương đâu? Cậu không mang con bé đến đây sao?”
Nguyệt Lan nghe vậy, cô cười khổ, lắc đầu nói:
“ Bữa tiệc khác thì được chứ bữa tiệc này thì tớ không dám. Cậu nghĩ xem, với cái bản tính đanh đá của con bé thì có ai chịu được. Thầy giáo trên trường nó còn đánh cho nhập viện thì cậu có nghĩ con bé sẽ làm ra chuyện động trời gì ở đây?”
Mạn Nhu nghe vậy, cô cười cười đáp lại:
“ Haha tớ cũng quên mất là con bé này rất đanh đá. Thôi để lúc nào rảnh, tớ sẽ đến thăm...”
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện, ở bên ngoài bỗng dưng có một tiếng thét vô cùng thảm thiết. Mọi người đều nhìn ra phía ngoài. Một cảnh tượng vô cùng đáng sợ xảy ra trước mặt.
Một cô gái nhỏ nhắn với ánh mắt lạnh như băng tuyết. Mái tóc đen tuyền trải dài xuống lưng cùng với gương mặt đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác đáng sợ. Một cô gái như vậy lẽ ra chỉ đáng tuổi học sinh nhưng khí chất của cô ấy lại không hề tầm thường.
Điều làm mọi người chú ý đó chính là cái cậu thanh niên xấu xố đang bị cô ấy dùng chân dẵm vào cánh tay. Máu me trên bàn tay cậu ta chảy be bét. Vẻ mặt thống khổ kêu cha gọi mẹ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không một ai đến cứu cậu ta cả. Phần lớn mọi người đều nhận ra người đang nằm, đó chính là một công tử ăn chơi có tiếng – Trạch Xung.