Tô Nhan hiện tại đang đi đến lớp của Lâm Thần. Lúc này, tâm trạng của cô có chút ngượng ngùng. Đơn giản là vì đây là lần đầu tiên cô chủ động đi tìm một nam sinh.

Nghe có vẻ khá vô lý nhưng những gì mà Lâm Thần làm khiến cho cô vô cùng tò mò. Nào là cách cậu ta giải bài tập, cách cậu ta ngủ gật trong giờ nhưng vẫn hiểu bài,... Thậm chí, cô còn nghe đến một chuyện rất khó tin: Cậu ta lại có thể cưa đổ hoa khôi toàn trường chỉ bằng bữa ăn sáng tầm thường.

Với một giáo viên có chút hiếu kỳ như cô, chắc sẽ không có vấn đề gì nếu như gặp mặt riêng em ấy một chút nhỉ. Nghĩ như vậy, cô từ từ bước đi một cách nhẹ nhàng.

Đi tới lớp, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khá bất ngờ. Cô gái hoa khôi tên Linh Nhi đó lúc này đang dìu một cậu nam sinh đi một cách chậm rãi. Cô cũng nhận ra người bị dìu đó chính là Lâm Thần mà cô cần tìm.

“ Hai người đứng lại...” Cô chạy đến với vẻ mặt gấp gáp.

Linh Nhi đứng sững lại, vẻ mặt bình tĩnh nói với Tô Nhan:

“ Dạ...cô cần em có chuyện gì ạ?”

Tô Nhan lúc này nhíu mày, chỉ về phía Lâm Thần, dò hỏi:

“ Bạn ấy bị gì mà tại sao em cần phải dìu vậy. Gần đây cũng có phòng y tế, em có thể dẫn...”

Chưa kịp nói hết, Linh Nhi đã nói chen vào:

“ Không cần đâu cô, anh ấy chỉ quá mệt thôi. Em là bạn gái anh ấy, vậy nên em muốn tự tay chăm sóc. Dạ, vậy còn chuyện gì không ạ?”

Tô Nhan nghe thấy lời này thì đột nhiên cứng họng. Đúng vậy, bây giờ Linh Nhi là bạn gái cậu ta, việc này có vẻ rất bình thường mà nhỉ. Tuy nhiên, tại sao cô có một cảm giác vô cùng là lạ...

“ Không có chuyện gì đâu. Nếu bạn ấy có vấn đề gì thì hãy gọi cho cô.” Tô Nhan nhiệt tình đáp.

Linh Nhi nghe thế, cô nở một nụ cười tươi rồi lễ phép đáp:

“ Dạ, vâng ạ”

Sau đó, bóng hình hai người từ từ đi xa, để lại Tô Nhan với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cô suy nghĩ lúc lâu, tuy nhiên, suy nghĩ mãi mà cô cũng chẳng nhận ra điều gì cả...

Linh Nhi cố gắng một hồi, cô mới có thể dìu được Lâm Thần lên chiếc xe của mình. Nhìn anh ấy ngồi trên chiếc ghế và ngủ một cách ngon lành, cô mới lộ cái vẻ mặt chán ghét nhìn về phía trường học rồi nói:

“ Hừ, bà ta suýt chút nữa đã làm hỏng kế hoạch của mình. Thật là đáng ghét. Mà không sao, hôm nay, mình cũng đã đạt được mục đích. Ngôi trường này từ bây giờ sẽ quên vào dĩ vẵng.”

Nói xong, Linh Nhi ngồi thẳng lên đùi của Lâm Thần, từ từ ôm chặt, mặt dựa vào bờ ngực săn chắc của cậu ấy cùng với vẻ mặt thỏa mãn:

“ Ha...thật ấm áp, thật thoải mái... Tại sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn.”

Ngay sau đó, vẻ mặt cô cau có khi nhận ra có một tấm da mỏng trên mặt anh ấy. Trong đúng một nốt nhạc, cô giật bay nó đi, ngay sau đó, một khuôn mặt khiến cho ánh mắt của cô trở nên mê li.

“ Đây...đây mới là khuôn mặt thực sự của anh ấy ư.”

Càng nhìn, trái tim cô càng đập rộn ràng. Cái cảm giác quen thuộc này là từ đâu ra. Tại sao, khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô có cảm giác mình đã từng gặp anh ấy... Mà thôi, dù sao thì, đêm nay cô sẽ “thưởng” lớn cho anh ấy...

Nói là làm, ngay lúc này, cô từ từ “nhấm nháp” đôi môi của Lâm Thần. Thân thể dán chặt vào người Lâm Thần, vừa nhắm mắt vừa cảm nhận cái vị ngọt ngọt này.

...

“ Mệt... mệt quá” Lâm Thần gượng nói, từ từ mở đôi mắt của mình một cách mệt mỏi. Cậu có cảm giác giống như thân thể của mình bị hút hết sinh lực cộng thêm cảm giác đau đầu vô cùng.

Ngay khi mở mắt, một cảnh tượng vô cùng xa lạ đập thẳng vào mắt cậu:

“ Đây...đây là đâu?”

Nhìn lại xung quanh, cậu lúc này mới nhận ra là cổ mình đang đeo một thiết bị gì đó. Ngoài ra, có vẻ như bộ quần áo của cậu cũng đã bị thay đổi. Nhìn chất vải của bộ đồ cậu đang mặc, cậu bán tín bán nghi rằng bộ này rất đắt... từng chi tiết được chạm khắc vô cùng tỷ mỷ. Hơn nữa, trên áo còn được khảm chính tên cậu bằng những viên đá quý tinh xảo.

“ Ai...ai đã làm cho mình bộ đồ này...”

Chưa hết, căn phòng cậu đang ở chẳng khác gì một căn phòng năm sao cả, thậm chí còn hơn thế. Chưa bao giờ trong cuộc đời, cậu lại có thể chứng kiến cảnh tượng này.

Trong lúc này, ở bên ngoài, một bóng ảnh xuất hiện. Cậu ngoảnh mặt lại nhìn, một cảm giác nóng bỏng ở mũi cậu truyền tới... vì lúc này, cậu thực sự biết thế nào mới gọi là “quyến rũ”.

Thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, làn da trắng nõn nà cộng thêm bộ váy trắng thuần thiết có thể nhìn thấu thì đúng là tuyệt cảnh nhân gian.

Thêm chút nữa là vẻ mặt yêu mị đến cực điểm cùng ánh mắt nhìn cậu chằm chằm khiến cho ai thấy cũng sẽ phải chảy máu mũi.

Vừa nhìn cậu cũng đã nhận ra, đó chính là bạn gái bất đắc dĩ của cậu- Linh Nhi. Hiện tại, khi nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng này, cậu lại có cảm giác căng thẳng hơn là hào hứng.

Lâm Thần cố gắng gạt những suy nghĩ xấu xa trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

“ Tại sao em lại bắt anh tới nơi đây?”



Linh Nhi nghe vậy, cô chỉ nở một nụ cười hình chữ v rất tươi, vẻ mặt hạnh phúc nói:

“ Em...em muốn anh ở cùng em. Chuyện này là sai sao?”

Lâm Thần nghe vậy, miệng cậu nở nụ cười gượng gạo. Đâu có ai trên đời lại làm chuyện động trời như cô ấy, hơn nữa cậu lúc này còn là bạn trai. Thật sự không thể hiểu nổi.

Trong lúc cậu đang lơ mơ, cô ấy đột nhiên ngồi sát người cậu. Ánh mắt chờ mong cùng với động tác ôm lấy cánh tay vô cùng thân mật và giọng nói ôn nhu đến mức động lòng người:

“ Em...em ngồi ở đây... anh chẳng lẽ không muốn làm gì sao?”

Xúc cảm từ làn da của cô ấy khiến cho cậu cứng đờ. Quá nguy hiểm, đây chẳng khác gì đang đổ xăng vào đám lửa cả. Cô ấy không sợ cậu sẽ làm trò gì ư, hay là cô ấy đang ấp ử một âm mưu khác...

Càng ngày, Linh Nhi càng mạnh bạo, bộ đồ thiếu vải cộng thêm cái động tác càng ngày càng ôm chặt khiến cho một đứa chưa bao giờ biết yêu như cậu bắt đầu có những suy nghĩ đen tối.

Thậm chí, trong đầu cậu còn có một suy nghĩ táo bạo:

“ Em ấy thật sự yêu mình như vậy sao! Một cô gái xinh đẹp, giàu có như vậy mà làm vợ mình thì mình sẽ không cần phải lo chuyện tiền nong nữa... Đó cũng là thứ mình cần mà...”

Thấy Lâm Thần bắt đầu mê man, Linh Nhi nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Với ưu điểm về ngoại hình này cùng với những gì cô có, chẳng lẽ lại không thể cưa đổ nổi anh ấy ư.

Nếu là những người khác thì cô chẳng bao giờ tin cả. Họ chỉ cần nghe thấy tên cô là y như rằng sẽ đeo bám cô tới tận cùng. Tuy nhiên, trực giác cô mách bảo rằng anh ấy vẫn chưa thực sự yêu cô.

Cô đã quan sát vô cùng kĩ anh ấy từ lúc chấp nhận lời tỏ tình. Và thực sự, anh ấy khác hoàn toàn so với những nam sinh khác. Không tự cao, không khoe mẽ, cũng chẳng bao giờ nhờ cô bất cứ chuyện gì... Thậm chí, trong vài trường hợp, anh ấy còn sẵn sàng bao che cho cô...

Lúc đầu thì cô cảm thấy vô cùng tự hào, tuy nhiên, càng ngày cô càng căm ghét cái tính quá là không hiểu phong tình của anh ấy. Chỉ cần có chút thân mật là y như rằng anh ấy sẽ cố gắng chạy trốn khỏi nó vậy.

Càng ở cạnh, cô càng si mê với con người của anh ấy. Tình yêu của cô dành cho cũng ngày một tăng. Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy càng ngày càng muốn lạnh nhạt với cô, giống như đang “miễn cưỡng” vậy.

Trong đầu cô đó đã có một ý tưởng táo bạo: Tại sao mình không nhốt anh ấy lại. Nếu cả thế giới của anh ấy chỉ có mỗi cô thì sẽ như thế nào nhỉ? Câu trả lời chắc chắn là anh ấy sẽ chỉ có thể yêu cô suốt đời.

Nghe có vẻ điên rồ nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có cách đó. Dù sao, anh ấy là bạn trai cô nên không được nói chuyện với bất kỳ ai khác ngoài cô thì cũng là điều dễ hiểu mà.

Lúc đầu, cô đã cảnh cáo anh ấy ở trên xe. Tuy nhiên, dường như anh ấy vẫn bỏ ngơ cái lời nhắc nhở đó, bởi vì cô đã thấy cảnh anh ấy trò chuyện với một bạn nữ trong lớp.

Tệ hại hơn nữa, khi cô có lòng tốt rủ anh ấy đi ăn, mặc dù đó là bữa tiệc mà cô đã chuẩn bị rất kỹ nhưng anh ấy vẫn từ chối. Lúc đó, con quỷ trong người bỗng trỗi dậy, cô không muốn anh ấy rời xa cô. Đối với cô, anh ấy là tất cả, mọi thứ khác đều không quan trọng.

Bây giờ, mang trên người bộ đồ mà từ bé chưa bao giờ dám mặc, cô muốn cho anh ấy biết: Chỉ có cô mới có thể đem lại cho anh ấy hạnh phúc. Từ nhan sắc, tình cảm cho đến tiền tài... tất cả mọi thứ cô đều không thua kém ai. Chẳng có lý do gì mà anh ấy lại từ chối cả, cô đang mong chờ cái hành động “ nhảy xồ” vào người cô.

Chỉ cần anh ấy làm vậy thì kế hoạch của cô đã đạt tới chín phần mười. Còn lại chỉ là khâu tổ chức hôn lễ mà thôi. Nghĩ tới vậy, cô lại càng ôm chặt thân thể Lâm Thần, miệng dụ dỗ cùng vẻ mặt khao khát nói:

“ Chúng ta là cặp đôi mà anh... đến đi anh”

Lời nói của cô ấy giống như một đòn chí tử vào não của Lâm Thần. Giờ đây, khi bị công kích bằng những đòn xúc cảm mềm mại như vậy, cậu chỉ biết ngồi im chờ cái ý nghĩ xấu xa bao trùm lấy cơ thể. Cậu giống như sắp bị cô ấy cho cảm hóa mất rồi.

Đây có lẽ sẽ là dấu chấm hết cho đời trai này nếu như cậu không nhìn thấy cái tờ giấy để cạnh bàn. Trên đó có ghi một dòng chữ: “ Đơn chuyển nơi ở” cùng với tên của cậu...

“ Điên rồi, điên thật rồi, cô ấy muốn nhốt mình ở đây sao.” Lâm Thần trong đầu suy nghĩ âm ỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play