Lời nói nghẹn ngào cùng những giọt lệ chảy dài trên má của Nguyệt Sương khiến cho Lâm Thần trầm mặc. Lời nói đó tại sao em ấy lại có thể tự nói trong mơ? Thật sự em ấy đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào để rồi chính cậu lại là chỗ dựa duy nhất của em ấy. Thậm chí, trong tiềm thức Nguyệt Sương chỉ còn mình cậu – một kẻ xa lạ, lại có thể đối xử tốt với em ấy.
Dẫu biết rằng mẹ của em ấy cũng rất vất vả để có thể xây dựng được gia đình giàu có quyền lực bậc nhất. Và cũng dẫu chính vì gánh trên vai trọng trách lớn của một người mẹ và những khát khao muốn tốt cho con, ấy thế mà tất cả những thứ đó đều dồn vào vai một cô bé còn rất nhỏ tuổi như vậy.
Tiền! Quyền lực! Đối với em ấy, tất cả mọi thứ đều không thể bù đắp được những thiếu xót trong tâm hồn em ấy. Dù cho em ấy cố gắng đến mức điên cuồng, không bao giờ chịu thua ai, là một cô gái ước ao trong lòng tất cả những bạn cùng trang lứa thì cuối cùng em ấy vẫn cô độc...Bằng chứng là hiện tại, em ấy ốm đau mà không hề có ai tận tình chăm sóc.
Cậu từ từ hiểu ra nút thắt trong lòng Nguyệt Sương. Em ấy lúc này đang rất cần một người bên cạnh, một người chăm sóc... Một người có thể là chỗ dựa cho em ấy lúc ốm đau.
Đối với cậu, em ấy ngoài là một học trò ngoan ngoãn nhưng cũng rất cá tính thì cậu còn coi em ấy giống như một em gái. Một em gái dễ thương ngoan ngoãn hiếu động... Và lúc này, nghĩa vụ của một người anh như cậu đó chính là phải chăm sóc em ấy.
Nghĩ thông suốt, cậu cũng không ngần ngại cầm lấy tay của em ấy rồi từ từ giải thoát cho cái đầu của mình. Nhìn Nguyệt Sương run rẩy, mắt nhắm lại nhưng những giọt lệ cứ tuôn ra cùng biểu cảm đau khổ làm cho cậu vô cùng thương xót.
Vì cậu cũng đã làm các bước để có thể giúp em ấy, vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể ngồi chờ. Nhìn em ấy đau khổ, cậu không thể nhịn được mà xoa đầu em ấy, cậu chỉ mong hành động tưởng chừng “vô tri” này của cậu có thể giúp em ấy qua được cơn đau này.
Tuy hành động của cậu trông có vẻ ngu ngốc nhưng sự thực lại khiến cho ai cũng bất ngờ. Vẻ mặt em ấy bắt đầu chuyển biến tốt sau từng lần cậu sờ lấy mái tóc. Hơn nữa, dường như cảm nhận được bàn tay của cậu, hai tay của em lấy bắt đầu giữ nhẹ cổ tay cậu, giống như không muốn mất đi cái cảm giác đó. Một hành động rất nhỏ nhặt nhưng lại khiến cho Lâm Thần bớt lo lắng phần nào, thậm chí cậu cũng chẳng ngần ngại ngồi cạnh em ấy, từ từ xoa đầu để thỏa mãn “ham muốn” của Nguyệt Sương.
Chỉ cần như vậy, Nguyệt Sương đã bắt đầu có dấu hiệu bình phục. Thậm chí, em ấy còn tự động gối đầu lên đùi cậu cùng với dáng vẻ vô cùng dễ chịu.
Lâm Thần cũng không ngăn cản, nếu em ấy thích gối đùi thì cậu vẫn sẽ chiều hết mức. Lúc này, chẳng phải là hình ảnh thầy trò như thường ngày, thay vào đó thì nó giống như một người anh đang dỗ dành em gái của mình ngủ vậy.
Có thể đối với những người khác, việc mà một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ như Nguyệt Sương gối đùi thì đó chẳng khác nào là niềm sung sướng không thể nào đong đếm. Tuy nhiên, đối với Lâm Thần, cái cảm giác này khiến cho cậu nhớ đến những kỷ niệm hồi còn bé, khi mà Tiểu Ngọc lúc nào cũng đòi cậu hát rồi kể chuyện để em ấy dễ ngủ.
“ Ngủ đi ngủ đi nào em ơi!
Trăng đêm nay lên đã cao rồi!
Tại sao em vẫn còn chưa ngủ
Những ngôi sao bừng sáng
Cùng tiếng gió rộn ràng
Chẳng bằng tình yêu anh dành cho em...
...