Nguyệt Sương lúc này đang đi từ trên lầu xuống. Lúc này, cô đã thay cho mình một bộ đồ mới cùng với dáng vẻ trầm tính, nhìn từ bên ngoài thì không ai nghĩ được rằng cô nàng vừa hát vừa nấu ăn lúc nãy cùng với vị tiểu thư lạnh lùng này lại là một cả. Đến cả mẹ của cô ấy cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Nguyệt Sương vẻ mặt vui tươi nhưng vẫn bảo trì dáng đi của một vị tiểu thư, cô đi rất từ từ cùng những người hầu đằng sau. Có vẻ như cô rất trân trọng bữa ăn hôm nay, thậm chí cô còn nở một nụ cười chứa đựng niềm tự tin trong đó.
Tuy nhiên, ngay khi vừa nhìn vào bàn đồ ăn, nụ cười của Nguyệt Sương dần biến mất. Cô nhận ra là những thứ trên bàn đã vơi đi một nửa, từ đĩa rau cho đến những món thịt đều ít đi trông thấy. Điều này khiến cho cô không dám ngồi xuống đối diện với mẹ của mình.
Thấy con của mình nhìn chằm chằm vào mâm đồ ăn, là một người mẹ, cô biết con của mình đang nghĩ gì. Cô biết rằng hôm nay con gái mình định trổ tài nấu ăn, thế mà chỉ vì một chút mất cảnh giác thế mà cô lại không thể khống chế được bản thân. Điều này làm cho trong lòng cô vô cùng xấu hổ và khó chịu.
Trong cuộc đời , chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình lại làm một hành động đáng xấu hổ như vậy. Thậm chí, kể cả cô có chết đói thì cô cũng không dám làm vậy...Tuy nhiên, món ăn mà con bé làm thật sự rất hấp dẫn, nó giống như điều khiển hành động của cô vậy. Đến bây giờ, cô vẫn cảm nhận được vị ngon ngọt của từng thớ thịt đó, một cảm giác sung sướng mà chưa bao giờ cô được trải qua... Rất may là trong lúc đó, cô đã vận dụng hết khả năng để kiềm chế bản thân, nếu không, chắc chắn mọi việc sẽ trở nên vô cùng tồi tệ...
Chính vì không muốn biết việc làm của mình, cô ho một cái rồi nghiêm khắc nói:
“ Con còn đứng đó làm gì, mau mau ngồi xuống”
“ D...dạ...thưa mẹ”
Nguyệt Sương bị mẹ cô dọa cho bừng tỉnh, cô nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Trước khi động đũa, Nguyệt Sương cố gắng nói với mẹ cô bằng giọng ấm áp:
“ Thưa mẹ, hôm nay nhờ được sự chỉ dạy của thầy mà con đã có thể tiến bộ trong việc bếp núc. Vậy nên con muốn mẹ thưởng thức những thành phẩm mà con áp dụng được ạ”
Lời nói ẩn chứa sự biết ơn nồng đậm của Nguyệt Sương khiến cho người mẹ như cô chú ý. Cô tỏ vẻ nghiêm trang với Nguyệt Sương, vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc hỏi:
“ Những món này đều do cậu ta chỉ con sao?”
Nguyệt Sương tuy bị dáng vẻ của mẹ dọa cho có chút sợ nhưng cô vẫn cố gượng nói:
“ Dạ, thưa mẹ, những món này đúng là những món mà thầy ấy dạy con”
Phu nhân trầm ngâm suy nghĩ sau khi nghe được lời khẳng định của con gái mình. Cô để ý từng chi tiết nhỏ nhất của Nguyệt Sương từ lúc con bé nấu bếp cho đến việc ngồi ăn cơm.
Đầu tiên là thái độ con bé đã khác hẳn so với trước, cái thái độ này cô chưa bao giờ nhìn thấy con bé biểu hiện trước đây. Điều thứ hai là cách xưng hô đối với cậu ta, đây cũng là một dấu hỏi khi mà con bé chưa bao giờ gọi như vậy ở trên trường. Và cái cuối cùng chính là tại sao con bé lại thay đổi thái độ một cách long trời lở đất như vậy. Nhất định trong này có chuyện gì đó mà cô không biết được.
Nguyệt Sương thấy mẹ của mình nhìn chằm chằm mình, trong lòng cô run rẩy. Thật sự cô chỉ muốn nấu một bữa cơm mà khó như vậy sao. Tại sao cùng là ăn cơm nhưng khi ăn cùng thầy ấy thì cô lại cảm thấy thoải mái và dễ chịu, còn khi ăn với mẹ thì lại có cảm giác căng thẳng như vậy. Tuy cô cũng đã quen cái cảm giác này nhưng sự chênh lệch đó khiến trong lòng cô rất buồn tủi.
Nguyệt Sương đang cố gắng chịu đựng cái cảm giác này thì đột nhiên một giọng chất vấn truyền tới:
“ Con nói cho mẹ biết. Cậu ta cùng với con đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Sương nghe vậy, vẻ mặt cô trở nên ngưng trọng. Lúc này, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng và sợ hãi. Lời nói này chẳng khác gì là mẹ cô đang nghi ngờ. Nếu như mẹ cô biết những việc làm đó thì chắc chắn anh ấy sẽ rất thảm hại. Cô đã từng chứng kiến rất nhiều người phải rơi vào trạng thái sống cũng không được, chết cũng không xong... Vậy nên cô cũng tưởng tượng ra cảnh anh ấy cũng sẽ giống như những người đó. Điều này làm cho cô vô cùng sợ hãi và lo lắng. Cô không muốn chuyện đó xảy ra! Cô không muốn chỉ vì mình mà thầy ấy rơi vào nguy hiểm.