Lâm Thần cảm thấy khá bất ngờ khi nghe được câu nói đó từ miệng Nguyệt Sương. Trong ánh mắt của cô ấy, cậu nhìn thấy sự nhiệt huyết, cố gắng luôn vượt qua và quyết tâm để đạt được mục đích.
Trong suy nghĩ của cậu, những cô gái khi thấy dung mạo thật sự thì luôn luôn sẽ thương nhớ một cách điên cuồng, thậm chí là dùng mọi biện pháp để có thể biết được tất cả mọi thứ. Cậu cứ tưởng Nguyệt Sương sẽ giống như những cô gái đó, cũng sẽ cố gắng tra hỏi cậu nhiều nhất có thể... Tuy nhiên, dường như suy nghĩ này của cậu đã sai.
Lần đầu tiên trong đời, cậu lại có suy nghĩ sai lệch như vậy. Điều này khiến cho Lâm Thần cảm giác rằng mình quá nhạy cảm, cậu cũng không nên đánh đồng tất cả mọi cô gái đều giống nhau như vậy được...
Thấy Nguyệt Sương đang chờ đợi câu trả lời, cậu cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này:
“ Được, thầy mong có một ngày em sẽ có thể thắng.”
“ Hừ...em chắc chắn sẽ khiến thầy phải lộ bộ mặt ra”
“ Tốt...đó mới là thứ mà học trò của thầy cần có...”
“ Hihi...em mà lại...”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Rồi đúng lúc này, Nguyệt Sương nhìn đồng hồ đã gần đến giờ trưa, cô cũng cảm thấy đói bụng, vậy nên cô cầm lấy tay Lâm Thần nói:
“ Thầy ở lại ăn cùng với em... Vừa hay hôm nay mẹ em không có nhà”
“ Thôi em cứ ăn đi...”
“ Không, thầy phải ăn cùng em... em không muốn người ta nói em là đứa keo kiệt không biết chiêu đãi khách”
Nguyệt Sương lại dở cái vẻ mặt bĩu môi dễ thương đó. Thật sự Lâm Thần cảm thấy cô ấy đôi lúc rất trưởng thành nhưng có lúc lại vô cùng trẻ con. Tuy vậy, cậu cũng không thích ăn chực nhà người khác cho lắm. Vậy nên tuy Nguyệt Sương rất dễ thương nhưng cậu vẫn phải lắc đầu từ chối:
“ Không cần đâu, thầy cũng quen ăn ở nhà rồi. Vậy nên...”
“ Không chịu, không chịu đâu...”
Nguyệt Sương ôm chặt lấy cánh tay cậu rồi nũng nịu giống như không muốn để cậu chạy mất. Xúc cảm từ thân thể cô ấy truyền tới tay khiến cho cậu không dám cử động nhiều. Cậu lúc này chỉ ước cô ấy trở lại dáng vẻ trưởng thành vừa nãy, cái dáng vẻ trẻ nhỏ đòi quà như này làm khó cho cậu quá.
Sau một hồi khuyên nhủ cô ấy nhưng không được, thậm chí cậu còn cảm nhận được cô ấy lại sắp khóc. Lúc này, cậu lần đầu tiên chịu thua trước cô nàng này. Cái gì cậu cũng biết, duy chỉ cái này thì cậu chịu thua trước cô ấy, cô ấy đúng là khiến cho cậu khổ sở mà.
“ Được rồi... được rồi...thầy chịu thua em được chưa!”
“ Hihi...vậy mới đúng chứ. Để em nhờ người làm đồ ăn cho.”
Nguyệt Sương cười hì hì nói, dáng vẻ giống như đạt được mục đích vậy. Nhìn thấy cô ấy vui vẻ, Lâm Thần cũng thở dài. Thôi thì cố gắng ở đây một chút nữa vậy.
Tuy nhiên, lúc này đầu của cậu nảy ra một ý, cậu nhìn bóng lưng Nguyệt Sương rồi nói:
“ Hay là nhân tiện lúc này, thầy sẽ dạy em cách nấu món ăn.”
Nguyệt Sương nghe như thế, đôi mắt cô giống như ánh sao tỏa sáng. Miệng không nhịn được nở nụ cười tươi như hoa nói:
“ Thầy...thầy nói thật chứ. Thầy sẽ dạy em nấu sao?”