Lâm Thần lặng lẽ nghe từng lời từ hai cô gái nói. Trong đầu cậu bây giờ không còn tâm trí nào để làm việc. Tất cả tâm trí cậu đều nghĩ về cách thoát khỏi tai mắt cảu Linh Nhi. Có thể tất cả mọi người xung quanh đều không chú ý đến bên ngoài của cậu, tuy nhiên Linh Nhi là một ngoại lệ. Chỉ cần cô ấy xuất hiện thì chắc chắn cậu sẽ bị tóm gọn ngay tức khắc.

Tuy rằng cậu cũng có chút thông minh nhưng Linh Nhi cũng đâu ngoại lệ, cộng thêm việc cô ấy có giác quan vô cùng nhạy bén nên cậu không thể nắm chắc được việc có thể qua mắt được cô nàng đó không.

Cậu biết là mình đã không thể lừa được cô nàng xinh đẹp Linh Nhi đó, cô ấy đã bị cậu lừa quá nhiều dẫn đến việc suy nghĩ của cô ấy có khả năng sẽ xấu đi. Ngay như ở trong tòa biệt thự lúc trước, cậu tuy đã rất cố gắng “dỗ dành” cùng làm những điều vô cùng “ngọt ngào” cho cô ấy, thế vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn trói cậu lại.

Lâm Thần trong lòng vô cùng bối rối, bây giờ cậu chỉ cần chạy ra ngoài là có khả năng Linh Nhi sẽ bắt đầu nghi ngờ cậu. Còn nếu cậu không chạy, khi cô ấy đến thì chẳng khác nào là tự mình trói mình đưa lên cho cô ấy.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Lâm Thần lúc này quyết định chờ xem, nếu cậu chỉ cần nghe thấy tiếng của Linh Nhi thì cho dù có bại lộ cậu nhất quyết phải chạy khỏi đây cho bằng được.

Trong lúc này, ở một bên khác, Nguyệt Sương đang ngồi ngắm bức tranh của Lâm Thần. Bức tranh của cậu tuy chỉ được vẽ bằng chì nhưng cũng là một “tác phẩm” vô cùng đặc biệt đối với cô ấy. Không, phải nói nó là một “kiệt tác hội họa” mà bản thân cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Nguyệt Sương lúc này mới biết được ý nghĩa của câu “núi cao còn có núi cao hơn”. Tuy vậy ngọn núi này nó cao quá mức đối với một cô gái như cô, từng nét bút mà Lâm Thần vẽ đều cho cô cảm giác nó đang chuyển động như thật, thậm chí đến cả từng kẽ lá, kẽ hoa mà chính cô cũng khó có thể nhìn thấy thì Lâm Thần đều vẽ nó một cách vô cùng chuẩn xác và chân thật.

Trong lòng Nguyệt Sương lúc này vô cùng tò mò, cô tò mò tại sao một nam sinh như anh ta lại có thể vẽ ra được bức tranh “đáng sợ” như này. Đúng vậy, cô phải dùng từ “đáng sợ” để miêu tả tranh của anh ta. Càng tò mò thì cô lại càng hứng thú với Lâm Thần.

Cô đã từng tra qua thân thế của anh ta, cô tưởng rằng anh ta chỉ là một kẻ ăn chơi đua đòi, thậm chí nợ nần chồng chất mới có thể xin vào đây. Tuy nhiên, từng hành động của Lâm Thần đã khiến cho cô hoài nghi về tính chân thật của tiểu sư trên. Nếu không phải là gia đình cô có mạng lưới tình báo vô cùng rộng và chính xác thì cô cũng chẳng tin những thông tin trên tờ giấy kia đâu.

Nguyệt Sương cười nhẹ, nụ cười giống như đóa hoa nở rộ trong cơn mưa, có thể đánh gục bất cứ trái tim ai đó. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyệt Sương cười một cách tự nhiên như vậy nhưng cô lại không hề hay biết.

Dáng người thướt tha từ từ đi vào trong phòng tắm, một lúc sau, tiếng nước từ trong phòng vang ra. Cô vừa tắm vừa hát, tuy cô hát không có lời nhưng từ âm điệu cô ấy phát ra thì ai nghe cũng sẽ hiểu rằng cô ấy đang rất vui vẻ.

Nguyệt Sương nhìn thân thể mình thông qua một chiếc gương. Từng đường nét của cơ thể giống như được tạo hóa thiên vị, làn da trắng nõn căng mọng không hề có một chút khuyết điểm. Nhất là thứ vũ khí đặc biệt của cô, hai trái đào trắng nõn lắc lư có thể khiến cho những nữ sinh khác phải tự ti.

-Hình như chỗ này to ra hơn một chút rồi thì phải.

Nói xong, Nguyệt Sương với thân thể nõn nà từ từ đi vào bồn tắm. Cô vừa ngâm mình trong dòng nước ấm, vừa đưa đôi chân dài của mình lên để xoa bọt. Cô vừa xoa bọt cho bàn chân của mình nhưng tâm trí cô lại nghĩ về chuyện khác:

-Anh ta chẳng lẽ không phải là Lâm Thiên. Nếu đúng là Lâm Thiên thì không thể tồn tại chuyện như vậy được… Một người như anh ta thì không thể nào lại có thể tránh khỏi bẫy của mình ngay lần đầu, thậm chí còn dám không thèm để ý đến sắc đẹp của mình. Chắc chắn trong truyện này có ẩn ý.

Nguyệt Sương càng nghĩ cô càng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Cô biết anh ta từng có một cô bạn gái, tuy nhiên nếu so về vẻ đẹp thì một cô nàng đánh phấn bậy bạ không thể nào so được với cô. Hơn nữa, cái tính cách mà anh ta lần đầu cô gặp không giống như những gì trong tiểu sử kia nói. Anh ta thậm chí còn cho cô cảm giác sâu không thể biết được chứ không phải là cái loại nhát cáy như vậy…

Mà cho dù như vậy thì sao, cô chắc chắn sẽ đánh bại anh ta. Một đối thủ như vậy làm cho cô vô cùng hưng phấn, cô trong đầu chỉ suy nghĩ xem mai thách đấu anh ta cái gì. Nghĩ tới trong đầu cảnh cô đạp anh ta dưới chân, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập… Cô thật sự không thể chờ nổi đến ngày mai nữa.

Lâm Thần đang suy nghĩ bỗng dưng run một cái. Cảm giác giống như có ai đang nhắc đến mình. Tuy vậy cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, quan trọng nhất bây giờ là cậu nên tìm cách tránh khỏi chuyện này. Cậu vừa làm vừa nghĩ cách trong sự lo sợ.

Cứ tưởng là hôm nay sẽ là ngày khó khăn của cậu nhưng cuối cùng không có ai đến. Lâm Thần sau khi ra ngoài công ty thì vẫn còn mơ hồ, cậu không ngờ hôm nay mình lại có thể an toàn ra về như vậy.

Lão Tam cũng đang đứng ở bên đường chờ cậu, sau khi nhìn thấy Lâm Thần thì lão đó cũng lái xe đến trước mặt cậu.

Lâm Thần cũng không từ chối, cậu bước vào xe, Lão Tam không kịp chờ Lâm Thần ổn định thì đã nói:

-Cậu cảm thấy công việc này có ổn không?

Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ ổn, sau đó nói:

-Ông làm ăn với phu nhân đó như nào?

Lão Tam nghe Lâm Thần hỏi, ông ta cười bật lên giống như đúng lúc này nghĩ đến chuyện vui. Sau đó lão nói với Lâm Thần bằng một giọng vô cùng trân trọng:

-Thật sự đây là lần đầu tiên trong đời lão già như tôi có thể được làm ăn lớn như này. Tôi không biết phải cảm ơn cậu như nào?

Lâm Thần bây giờ mới biết rằng phu nhân đó đã giúp lão Tam rất nhiều. Vì thế nên trong lòng cậu bây giờ cũng đã bớt ác cảm với người phụ nữ đó hơn. Cậu cũng cười nhẹ tỏ vẻ hài lòng nói:

-Không cần đâu, thực sự cuộc sống hiện tại đang là quá tốt.



Trên suốt đoạn đường, Lão Tam kể cho cậu vô cùng nhiều thông tin bổ ích, sau đó lão còn nhờ đàn em mang rất rất nhiều đồ ăn đến trước nhà cậu. Lâm Thần chưa kịp từ chối thì lão đã cao chạy xa bay rồi. Lâm Thần cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy tấm lòng này của lão.

Tuy công việc vất vả nhưng thói quen hằng ngày cậu vẫn có, cậu cố gắng xắp xếp thời gian, thậm chí cậu còn dành chút thời gian cuối ngay để có thể hỏi thăm em gái Tiểu Ngọc của mình. Nghe giọng ngọt ngào của em ấy khiến những mệt mỏi trong ngày của cậu tan biến hết. Cậu cùng em ấy nói chuyện một lúc, sau đó cậu dặn dò một số thứ rồi cúp máy.

Cứ tưởng là cậu đã có thể đi ngủ, tuy nhiên một cuộc điện thoại từ số lạ đã khiến cho cậu nhíu mày. Cậu chưa từng tiết lộ số điện thoại mình cho ai khác ngoài em gái cậu với Lão Tam. Tại sao lại có người khác biết số của mình.

Vừa nhấc máy, một giọng vô cùng quen thuộc đập vào tai cậu:

-Anh kia, anh còn nhớ tôi chứ…

Vừa nghe cái giọng là cậu biết người đang nói chính là Nguyệt Sương. Tại sao cô ấy lại biết số của mình, quan trọng nhất là tại sao cô ấy lại gọi cho cậu. Cậu chưa kịp hỏi thì cô ấy đã nói:

-Ngày mai anh có thể đón tôi ở trường học không?

Lâm Thần nghe thế, cậu liền khó chịu nói:

-Tại sao???

Nguyệt Sương nghe cái giọng khó chịu của Lâm Thần. Chính cô cũng cảm thấy khá bất ngờ, một cô gái xinh đẹp động lòng người nói như vậy thế mà anh ta lại khó chịu với cô. Tuy câu nói đó chỉ là cô muốn kiểm tra nhưng cái thái độ khiến cho cô cũng khó chịu. Được thôi, nếu anh ta ghét thì mình sẽ bắt anh ta làm điều đó.

Nguyệt Sương tỏ vẻ tức giận nói:

-Tôi muốn thế, tôi muốn anh đón tôi ở trường học.

Lâm Thần cũng chẳng muốn cãi nhau với đứa con nít làm gì cả, nếu là người khác khi nghe thấy lời mời từ cô tiểu thư này thì chẳng khác nào một bước lên mây, tuy nhiên đối với cậu thì cậu còn tránh mấy cô gái xinh đẹp còn không kịp thì lấy đâu sức để chiều cô nàng này. Chính vì thế, cậu cúp máy một cách dứt khoát rồi vứt điện thoại sang bên. Nguyệt Sương nghe thấy tiếng “tút tút”, cảm giác như trời sập đang diễn ra trước mắt cô. Cô không thể tin được nhìn chiếc điện thoại đang báo mất kết nối trước mắt cô.

-Anh ta…anh ta dám cúp máy…

Lời nói như Lâm Thần vừa làm chuyện tày trời. Tay của cô run run, ánh mắt thẫn thờ như bị chịu đả kích quá lớn vậy:

-Anh ta…tại sao … tại sao…

Ngay sau đó, Nguyệt Sương ném điện thoại thẳng lên giường mình, cú ném vô cùng mạnh giống như đang trút giận nên nó. Ánh mắt sắc bén, hàm răng nghiến chặt kêu “kẹt kẹt” cùng lời nói đáng sợ:

-Tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play