Một ngày trôi qua, sáng hôm sau, Lâm Thần từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong một căn phòng rất bình thường. Lâm Thần hiện tại đang thuê một phòng nhỏ, tuy không thể so sánh được với cái căn phòng xa hoa đến mức cậu không dám chạm vào thứ gì thì thực sự căn phòng này mang lại cho cậu cảm giác dễ chịu hơn…
Vẫn như thường lệ, trời vẫn chưa sáng thì Lâm Thần đã chạy ra ngoài tập thể dục, đây chính là thói quen hằng ngày của cậu. Tuy khuôn mặt cậu đã che nhưng vì cơ thể khá nóng nên cậu cố ý mặc áo phông để giúp cho cơ thể mát mẻ…
Cậu ra bãi đất trống gần đó rồi tập thật nghiêm túc. Cậu ở cùng Linh Nhi thì thực sự cô ấy giống như muốn biến cậu thành một con cá muối, chỉ cần cậu làm việc nặng gì là cô ấy sẽ bắt cậu nằm nghỉ… Với một người quen sống trong khó khăn như cậu thì việc đó chẳng khác nào tra tấn cậu cả…
Lâm Thần tập rất lâu, từ lúc mặt trời chưa ló đến lúc mọi người bắt đầu lác đác ra ngoài. Mấy chai nước cậu mang theo cũng đã uống sạch, thân thể mồ hôi nhễ nhại…thân thể bắt đầu suy yếu thì lúc này cậu mới hài lòng quay về…
Tập luyện như vậy rồi cậu quay trở về nhà tắm rửa một hồi, cảm giác sảng khoái tràn ngập cơ thể. Rất nhanh cậu đã tự nấu ăn và hoàn thành xong bữa sáng của mình… Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ, cậu nhanh chóng mặc đồ rồi đi ra ngoài…
Ngay gần đó, ở một quán nước nhỏ, Lão Tam đang ngồi trên ghế nhìn ra cảnh vật xung quanh… thật là hoài niệm… Mưa gió phong ba rồi cuối cùng cũng sẽ lụi tàn, lão cảm thấy cuộc sống này thật yên bình, tại sao lão lại không nhận ra điều này sớm hơn. Lúc này lão mới tự nói:
-Huống chi mình nhận ra sớm hơn…
Lúc này, ở bên ngoài xuất hiện bóng dáng Lâm Thần… Lâm Thần thấy Lão Tam vẫn còn đang suy nghĩ, cậu ngồi xuống rồi nói với phục vụ:
-Cho tôi hai tách cà phê…
Lão Tam lúc này giật mình, nhìn thanh niên trước mắt. Lão cười làm lộ đường sẹo trông vô cùng đáng sợ:
-Haha…tôi xin lỗi vì không để ý cậu đến…
Lâm Thần cũng không dài dòng, đợi khi phục vụ đưa hai ly cà phê đến. Lâm Thần mới nghiêm túc nói:
-Tôi cũng không dài dòng, ông có thể giúp tôi rời khỏi thành phố này được không ???
Lão Tam nghe ước mong của Lâm Thần, vết sẹo của lão lại nhăn lại, lão tỏ vẻ vô cùng bất lực:
-Xin lỗi… thực sự điều này rất nguy hiểm, thậm chí là bất khả thi…
Lâm Thần hoài nghi:
-Tại sao???
Lão Tam lúc này cầm ly cà phê lên, sau đó lão uống một ngụm, vị đắng từ cà phê khiến cho Lão tỉnh ra. Uống xong rồi lão mới nghiêm túc nói:
-Thật sự thành phố tuy giàu có này nhưng lại có một quy tắc bất di bất dịch. Đó là tất cả những ai muốn rời khỏi đây đều sẽ phải tra lai lịch toàn bộ. Nếu là tôi thì không sao, tuy nhiên với thân phận đặc thù của cậu mà đi ra khỏi đây thì chắc chắn cậu sẽ bị bắt lại…
Lâm Thần cảm giác thành phố này không đơn giản, vì vậy cậu mới không dám đi ra thành phố, không thể ngờ phán đoán của cậu là chính xác. Lúc này cậu lại tò mò hỏi:
-Thế chẳng nhẽ nơi đây không có lối mòn ra sao…
Lão Tam lắc đầu:
-Cậu quá ngây thơ, nơi đây được mệnh danh là thành phố an toàn nhất thế giới. Vì vậy ở biên giới có rất nhiều camera cùng với một đội quân có thể tiêu diệt bất cứ ai dám xâm phạm an nguy thành phố. Cậu có thể lách qua người thường nhưng cậu tự tin có thể lách qua camera cùng với ra-da không???
Lâm Thần hít một hơi khí lạnh… Linh Nhi thực sự là dạng tồn tại gì vậy??? Càng ngày cậu càng không thể biết được điểm tận cùng của cô ấy là gì???
Lâm Thần cũng bắt đầu cảm thấy áp lực, cậu cũng tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
-Vậy ông biết cách nào để có thể thoát ra được khỏi đây không vậy?
Lão cũng nghiêm trọng nói:
-Trước mắt thì cậu hãy ở lại đây. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí trong một công ty nhỏ. Chúng ta cần phải làm một bộ hồ sơ lí lịch mà không ai có thể bắt bẻ được. Tôi tin với tài trí của cậu thì việc này cũng không thành vấn đề đúng không?
Lâm Thần gật đầu, lão ta mới nói tiếp:
-Với tên Lâm Thiên, tôi mới tìm được cho cậu một thứ này…
Nói xong, Lão Tam đưa cho Lâm Thần một tờ giấy trong cặp, Lâm Thần cầm lên đọc. Trên tờ giấy đó ghi tiểu sử về một người: