Linh Nhi cười lạnh đi ra khỏi căn phòng trong sự sợ hãi của mọi người. Dáng người thướt tha cùng dáng người như dụ hoặc người khác giới của Linh Nhi đều khiến cho ai cũng muốn ngoảnh lại xem. Tuy nhiên, không ai có đủ dũng khí để dám chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tiên như ngọc của vị tiểu thư khét tiếng Linh Nhi. Linh Nhi vẻ mặt lạnh băng nói với thư ký đang tỏ vẻ nghiêm trang đi cạnh:
-Thông tin đó xuất hiện ở đâu???
Thư ký nghe xong liền vội đáp:
-Thưa tiểu thư, theo trinh sát báo về thì thông tin đó xuất phát từ một thị trấn nhỏ, nó cách đây chừng gần 100km ạ.
Linh Nhi nghe vậy, mặt cô nhíu mày. Càng khao khát thì Linh Nhi càng tỏ ra bình tĩnh, cô hiện tại cần trong thời gian ngắn nhất tóm được anh ấy, sau đó cô sẽ ném anh ấy vào căn biệt thự của cô, xung quanh có vài trăm bảo vệ canh mỗi ngày. Cô tin chắc chỉ cần anh ấy vào đó thì đừng mong có thể thoát ra ngoài.
Nhìn thấy vị chủ tịch nhỏ nhắn đang nghĩ ngợi, thư ký trong lòng run sợ. Đây là lần đầu cô thấy vị tiểu thư này phải đứng lại suy nghĩ, chỉ cần nhìn như vậy là cô biết sự việc này quan trọng như thế nào. Vậy nên cô đang nín thở chờ ý chỉ của Linh Nhi.
Linh Nhi nghĩ một hồi, lúc này cô mới nói với thư ký:
-Huy động toàn bộ lực lượng bao vây khu đó cho tôi... Đưa tất cả thông tin nơi đó cho tôi...
Tuy nhiên, thư ký lại run rẩy nói:
-Thưa..thưa tiểu thư, chỗ đó thuộc ảnh hưởng của Tô Tổng( Tô Nhan). Tôi sợ nếu làm vậy sẽ rất không lợi cho công ty ạ.
Linh Nhi nghe vậy, cô ánh mắt đằng đằng lạnh băng nhìn ra cửa kính ngoài. Miệng lẩm bẩm:
-Mụ già chết tiệt. Hừ, nhưng cho dù đắc tội cô thì sao chứ. Nhất thì chúng ta đại chiến một trận...
Linh Nhi vẫn ra lệnh cho thư ký:
-Không cần để ý, chỉ cần tránh ra xa chỗ công ty cô ta là được. Còn lại cứ làm như bình thường. Các người nhanh chóng đưa tôi đến chỗ đó ngay...
Thư ký định hỏi về việc hủy cuộc họp thì cô thấy ánh mắt đáng sợ của Linh Nhi. Nó khiến cô không dám nói gì nữa. Linh Nhi rất nhanh đã bước lên xe và được chở đi...
Trên xe, cô xoa xoa nhẹ chiếc khăn choàng. Chiếc khăn này chính là kỷ niệm đáng giá nhất, cô vẫn cực kỳ trân trọng nó. Nó chính là minh chứng cho tình yêu của Lâm Thần trao cho cô. Cô vùi miệng mình vào trong chiếc khăn, cô lấy tấm ảnh của Lâm Thần ra ngồi ngắm. Mỗi lần ngắm Lâm Thần thì Linh Nhi không còn là một cô nàng ánh mắt lạnh băng với tính cách đáng sợ nữa, thay vào đó, ánh mắt cô ấy trở nên nhu tình hơn bao giờ hết giống như hai người trái ngược nhau vậy. Linh Nhi trong lòng rất muốn gặp Lâm Thần rồi, cô muốn bắt anh ấy phải đền lại những hôm không có anh ấy bên cạnh.
Đúng lúc này, cô chợt nhận ra điều gì đó, cô hỏi thư ký đang ngồi phía xa:
-Hình như cô bảo là anh ấy được một ai đó giúp. Cô mau nói cho tôi là ai???
Thư ký lúc này hấp tấp chạy đến hành lễ nói:
-Thưa cô chủ, thật sự lúc đó tình cảnh rất hỗn loạn. Trinh sát không thể nắm bắt rõ người đó là ai ạ. Hình như ở đó có tên họ Tống quấy rối nhưng bị nhà họ Ngọc trừ khử rồi ạ.
Linh Nhi nghĩ một lúc rồi cười lạnh nói:
-Nhà họ Ngọc sao. Hừ, nếu gia đình họ mà dám nhúng tay vào cậu ta thì đừng mong yên ổn...
Thư ký trong lòng càng khiếp đảm. Một mình đối đầu nguyên một gia phả, chắc chỉ có cô chủ của cô là có tư cách làm điều đó, thật là bá đạo, thật là kinh khủng...
Linh Nhi trong lòng chỉ còn hình ảnh Lâm Thần. Nếu có ai dám động vào anh ấy thì cô sẵn sàng cho cả gia đình người đó biến mất. Ngày xưa cô cũng từng phong sát toàn bộ nhà họ Dương, hiện tại thêm vài họ nữa cũng chẳng thèm vấn đề. Riêng tên họ Dương cô đã cho hắn một vé vào bệnh viện tâm thần cả đời.
Còn một bên khác, Lâm Thần đang ngồi uống nước cùng ông của Ngọc Băng. Một điều buồn cười là ở lưng Lâm Thần có chẳng chịt miếng dán do Ngọc Băng làm. Lâm Thần lúc bị em ấy( thay đổi xưng hô để phù hợp với lời thoại) dán miếng dán thì cậu cảm thấy rất bất đắc dĩ, em ấy nhất quyết đòi làm khiến cho cậu phải chiều theo ý của Ngọc Băng. Thật sự việc này có nhất thiết quan trọng như vậy sao.
Hiện tại một bên thì một lão già đang uống trà, bên còn lại là Lâm Thần cùng với Ngọc Băng đang ôm chặt tay của Lâm Thần. Nó khiến Lâm Thần vô cùng xấu hổ.
Lão già nhìn cháu gái của mình rồi cười nói:
-Cậu ta đang xấu hổ kìa. Cháu mau bỏ ra đi...
Tuy nhiên, Ngọc Băng lại bĩu môi nói:
-Không, cháu thích anh ấy, cháu phải làm vậy nếu không anh ấy sẽ chạy mất...
Lâm Thần chỉ cười trừ mà thôi. Ngọc Băng cố chấp cậu cũng hiểu một chút, tuy nhiên làm như vậy khiến cậu rất là xấu hổ.
Tuy nhiên, cứ tưởng lão già đó sẽ nói một trận với Ngọc Băng, nhưng lão kệ cháu gái của lão, nhìn Lâm Thần rồi nói:
-Ta cũng rất bất ngờ khi gặp lại cậu đó. Không ngờ cậu lại ở chỗ này...
Lâm Thần một bên trả lời một bên cố gắng đẩy Ngọc Băng ra:
-Vâng, cháu cũng rất bất ngờ ạ...
Ngọc Băng giống như một miếng keo dán chặt lấy tay của Lâm Thần không rời. Điều này khiến cho cả ông của Ngọc Băng cũng rất khó xử. Cậu thanh niên này có ma lực gì mà khiến cháu gái ông điên đảo đến mức này.
Tuy nhiên, ông lại cảm thấy vui vẻ khi nhìn vẻ mặt của cháu gái ông. Đây mới là một vẻ mặt mà thiếu nữ nên có, vẻ mặt của sự hạnh phúc và thỏa mãn.
Ông lão cũng hứng thú nhìn Lâm Thần rồi nói:
-Gia đình cậu có ở gần đây không?