Thanh Tuyết dụi dụi mắt, lúc này cô mới cảm thấy người cô khá là nhẹ. Điều này làm cho Thanh Tuyết hoảng sợ. Lâm Thần đâu??? Từ nãy cô còn ôm anh ấy đi ngủ cơ mà...
Chính vì thế nên Thanh Tuyết mới mở to mắt ra. Tuy nhiên, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng xuất hiện trước mặt cô. Lily đang bị Lâm Thần đè xuống rồi hôn một cách điên cuồng... Một cảm giác cực kỳ kinh khủng trong lòng Thanh Tuyết tràn ra...
Lâm Thần đang làm cái quái gì vậy??? Anh ấy đang làm điều thật đáng khinh bỉ hay sao. Tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy??? Rất nhiều câu hỏi trong đầu Thanh Tuyết đang đợi câu trả lời...
Thanh Tuyết bật dậy, cô không để ý gì nữa mà đi đến ôm chặt Lâm Thần đang làm xằng bậy đối với Lily. Miệng Thanh Tuyết cắn răng quát:
-Mau dừng lại. Cậu đang làm cái trò gì vậy???
Tuy nhiên, Thanh Tuyết đâu có thể đọ lại sức đối với Lâm Thần. Lâm Thần giống như không quan tâm đến Thanh Tuyết....Điều này làm cho đôi mắt Thanh Tuyết lần đầu xuất hiện giọt nước mắt...
Nước mắt tuôn ra, Thanh Tuyết nghẹn ngào nói:
-Cậu mau tỉnh lại ngay. Cậu muốn tôi buồn đến chết hả...huhu...
Thanh Tuyết tuyệt vọng nói... Cô thực sự đã quá yêu Lâm Thần, cô không thể chịu được cảnh cậu ấy làm xằng bậy như vậy. Nhất là đối với cô gái khác... Thanh Tuyết ôm chặt lấy eo Lâm Thần rồi khóc...
Ngay lúc này, Lâm Thần giống như tỉnh ngộ điều gì. Hành động Lâm Thần dừng lại. Lúc này Lily mới có thể thở được một cách bình thường... Hiện tại trên người Lily chỉ còn vài mảnh áo để che lấy đồ nội y màu trắng ngà của cô. Trên cổ cô toàn là dấu hôn của Lâm Thần. Lâm Thần giống như không thể chịu được, cơ thể cậu run rẩy, ngoảnh mặt lên trời gào:
-Aaaaa..tránh ra....đừng....
Lily ở dưới lúc này mới thở hổn hển nói với Thanh Tuyết:
-Xin...xin lỗi...cậu ..cậu ấy...mất trí rồi...
Lâm Thần dùng bàn tay đẩy Thanh Tuyết làm cho cô ngã xuống bên cạnh. Sau đó cậu ấy dùng tất cả sức lực nhảy ra khỏi người Lily rồi nhảy xuống đất. Tạo ra một tiếng kêu “rầm” làm cho Thanh Tuyết vô cùng hoảng sợ. Lâm Thần sau đó nằm quại trên đất, cậu ấy giống như đang cố gắng chịu đựng vậy...
Lily hiện tại không còn chút sức lực nào, Lâm Thần thực sự làm quá thô bạo, nó khiến cô không thể cử động được. Nhưng cô không hề hối hận, chi ít ra thì cậu ấy làm vậy cũng là do cô. Tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Lâm Thần nhảy xuống, nó khiến trái tim cô giống như tan vỡ. Thật sự cậu ấy phải chịu đựng sự dày vò như thế nào...(Edit: hình như thuốc này hơi mạnh)
Thanh Tuyết lúc này mới hiểu một chút. Hóa ra Lâm Thần bị mất trí, thảo nào cậu ấy tỏ ra như vậy. Tuy nhiên cô vẫn chạy đến chỗ của Lily.
Chiếc váy Lily bị rách tả tơi. Trên mặt và cổ cô ấy đầy vết đỏ mà chính cô biết lý do tại sao... Cô cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lily, nghẹn nghào nói:
-Cô có sao không vậy???
Lily chỉ nhìn Thanh Tuyết bằng ánh mắt cầu mong, cô nói:
-Cô...hãy ...cứu Lâm Thần...Cậu ấy ...cậu ấy...đang ...gặp nguy hiểm...
Giọng nói giống như mất hết sức khiến cho Thanh Tuyết càng đau lòng. Tuy nhiên cô vẫn gật đầu đồng ý. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Lily rồi quay sang nhìn Lâm Thần đang dãy dụa trên sàn...
Thanh Tuyết lần đầu gặp trường hợp như vậy. Cô không biết mình phải làm gì cả... Nhưng khi nhìn Lâm Thần như vậy nó cũng khiến cho cô cực kỳ đau xót. Cô đã trách nhầm Lâm Thần. Anh ấy đã từng cứu cô nhưng...cô hiện tại lại không biết làm điều gì để cứu anh ấy cả...
Thanh Tuyết rất nhanh đã chạy đến ôm chặt Lâm Thần không cho Lâm Thần tự hành hạ bản thân. Ánh mắt đầy cầu xin nói:
-Cậu đừng làm thế mà...đừng hành hạ bản thân nữa...
Lâm Thần cảm nhận được Thanh Tuyết ôm, tuy nhiên cơ thể lại muốn làm điều xấu hổ đối với cô ấy. Nhưng lý trí đã cản hành động lại, cậu dùng sức đẩy Thanh Tuyết ra xa, miệng cậu nói:
-Cô...đừng đến đây...Không thì...đừng trách tôi...
Thanh Tuyết bị đẩy ra, cảm giác đau truyền tới. Cô cắn răng chạy tới ôm tiếp. Cô không chịu thua, nước mắt trào dâng nói:
-Không...tôi không đi đâu cả... Cậu tỉnh lại ngay cho tôi...
Lâm Thần lại giống như không giữ được mình. Cậu lại đè Thanh Tuyết xuống. Hơi thở gấp gáp, cậu ấy vẫn nhắm mắt nhưng những giọt mồ hôi vẫn chảy xuống. Miệng cậu ấy cắn răng từng chữ nói:
-Hãy...chạy...đi...
Thanh Tuyết tuy có chút hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Lâm Thần thì chính cô cũng đau chứ. Vì vậy nên cô mới kiên quyết nói:
-Không...tôi không chạy...Cậu là người hầu của...
Chưa kịp nói xong thì chiếc váy của cô bị Lâm Thần giật bay một mảng lớn. Thanh Tuyết kêu lên:
-Aaaaaa....
Tuy nhiên, Thanh Tuyết vừa nói xong thì cô lại bị chính miệng của Lâm Thần chặn lại. Thanh Tuyết chỉ phát ra tiếng “ư ư...” trông cực kỳ mờ ám...
Thanh Tuyết hiện tại mới biết đâu mới là “mạnh bạo”. Cơ thể không thể cử động, chỉ có mình Lâm Thần tự làm. Tuy nhiên, Thanh Tuyết lại có cảm giác hạnh phúc. Cô đã là của anh ấy rồi. Vậy nên Lâm Thần làm gì thì cô cũng không quan tâm. Thanh Tuyết bắt đầu buông bỏ giãy giụa, từ từ mặc kệ cho Lâm Thần làm xằng làm bậy.
Rất nhanh chiếc váy của cô chẳng còn gì cả. Lâm Thần còn định cởi nốt hàng rào cuối cùng. Vì trên người Thanh Tuyết chỉ còn hai mảnh vải che ở nơi cần che. Tuy nhiên, đúng lúc này Lâm Thần dùng bàn tay cậu đánh vào chính gáy của cậu. Lâm Thần từ từ thả lỏng rồi cuối cùng ngất ngay trên người Thanh Tuyết đang nằm im...
Thanh Tuyết cơ thể run rẩy. Đây là lần đầu cô bị người con trai sờ mó như vậy. Tuy người đó là người cô rất yêu nhưng điều này cũng làm cô rất xấu hổ. Cứ tưởng cô sẽ trần như nhộng, nhưng khi Lâm Thần vừa chạm vào áo ngực cô thì cậu ấy đã đổ gục xuống người cô. Điều này làm cho Thanh Tuyết vô cùng hốt hoảng. Cô dùng tay lay nhẹ đầu Lâm Thần, hốt hoảng nói:
-Lâm Thần..cậu tỉnh dậy ngay...cậu có bị sao không???
Không nhận được câu trả lời. Tuy nhiên cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của Lâm Thần, nó khiến cho cô an tâm hơn... Thanh Tuyết dùng sức đứng dậy.
Tay chân cô tê do Lâm Thần ép chặt. Chiếc váy của cô hiện tại chẳng chỗ nào còn nguyên vẹn cả. Cô hiện tại chỉ còn bộ nội y màu trắng ngọc ngà. Cơ thể cô thon thả trắng nõn nhưng ở cổ và mặt lại xuất hiện rất nhiều vết đỏ. Cô nhanh chóng lấy trong tủ ra một bộ váy mới và mặc vào. Vừa mặc cô vừa nghĩ lại cảnh Lâm Thần xé toạc áo cô ra. Cảm giác này khiến cho Thanh Tuyết tim đập nhanh hơn...
Lily lúc này cũng có chút sức lực. Cô nhìn Thanh Tuyết đang thay bộ đồ mới, Lily chỉ biết cúi đầu nói một cách cực kỳ hối lỗi với Thanh Tuyết:
-Tôi xin lỗi....tất cả lỗi là do tôi...Tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Thanh Tuyết cũng mệt mỏi đi đến cạnh Lily, cầm tay cô ấy, nói:
-Không sao đâu...dù sao cậu ấy cũng chỉ mới xé áo thôi... Mà tại sao cậu ấy lại bị như vậy...
Lily ánh mắt biết ơn nhìn Thanh Tuyết. Cô kể lại chuyện cũ, chính viên thuốc bí ẩn đó mới làm cho Lâm Thần thành ra như vậy...
Thanh Tuyết hiện tại mới hiểu là do viên thuốc đó. Viên thuốc đó đáng sợ như vậy sao. Đúng lúc này, trong lòng Thanh Tuyết trào ra một cảm giác hối tiếc. Chỉ cần một chút nữa thôi là cậu ấy sẽ thuộc về cô rồi. Nghĩ đến cảm giác bị “hành hạ” vừa nãy, nó khiến cô có cảm giác phấn khích.
Thanh Tuyết tỏ vẻ ghét bỏ, nói:
-Hừ...viên thuốc đó thật là nguy hiểm. Cô còn giữ viên nào không??? Tôi phải tiêu hủy chúng.
Thanh Tuyết nói mặt ngoài như vậy nhưng bên trong lại khác biệt. Nếu có viên thuốc đó thì cô sẽ thuộc về cậu ấy. Thanh Tuyết vẻ mặt ghét bỏ nhưng trong lòng cực kỳ mong chờ.
Một điều thật vọng là Lily lại lắc đầu. Thuốc đó chỉ có hai viên mà thôi. Một viên cô uống và một viên Lâm Thần đã uống...
Thanh Tuyết thất vọng. Tuy nhiên cô vẫn cố gắng đứng dậy để cố gắng dìu Lâm Thần lên giường. Lily thấy vậy thì cũng cố gắng giúp Thanh Tuyết.
Rất nhanh, Lâm Thần lại ngủ một cách ngon lành trên chiếc ghế. Ở xung quanh là từng mẩu váy mà Lâm Thần xé toạc. Thanh Tuyết và Lily nhìn nhau rồi cười. Lily nói:
-Cô có phải thích cậu ấy rồi đúng không???
Thanh Tuyết cũng không giấu giếm. Cô gật đầu rồi nói:
-Đúng vậy. Cậu ấy là con người tốt. Lại còn đã cứu tôi một mạng. Tôi rất thích cậu ấy. Còn cô thì sao...