Chương 32. Thuế biến

Trong hang động, Tử Thiên im lặng nằm đó, kể từ lúc hắn bị trận chiến trong não hải tác động đến nay đã có nửa năm, mà nửa năm này thần sắc của hắn so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.

Năm tháng trước trong linh hồn não hải…

Bởi vì Liệt Nhật linh hồn thủ hộ não hải chẳng những không thành còn bị lam hồng tinh thạch đánh cho lên bờ xuống ruộng nên nó bây giờ trở nên rất yếu đuối mờ nhạt.

Hiện tại nó hiện tại đang yên lặng trên bầu trời não hải dưỡng thương cùng hồi phục.

Mang danh là não hải chúa tể giả nhưng mà nó chẳng những không bảo vệ được nơi này còn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Cái này đối với nó là một cái sỉ nhục.

Cũng may cái viên lam hồng tinh thạch kia không có đối với nó hạ sát thủ, bằng không thì giờ này nó cũng không còn ở chỗ này lở lửng.

Còn về cái viên lam hồng tinh thạch kia nó cũng không hề biết tiểu tử này chạy đi đâu rồi.

Cái này cũng là do nó bị đánh cho một trận bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại liền không thấy tiểu tử này đâu nữa, cúng không biết là chạy đi đâu rồi, chỉ biết là tiểu tử đó hẳn là còn chưa rời khỏi nơi này.

Không rảnh nghĩ nhiều, nó cũng chẳng quản được tiểu tử kia, ngăn là ngăn không được, có đi tìm thì cũng chẳng làm nên cái sự tình gì, không chừng còn bị đánh cho một trận, nếu vậy thì liền oan ức.

Não hải bầu trời sau cuộc đại chiến đó liền trở lại yên bình cùng tĩnh lặng như xưa.

Không gian bên trên là yên bình tĩnh lặng, ở phía dưới đáy sâu của linh hồn não hải cũng là yên bình như vậy nhưng chỉ khác là nơi này lại có thêm một vị khách nữa.

Không cần phải hỏi, đó chính là viên lam hồng tinh thạch kia.

Lam hồng tinh thạch sau khi đánh cho “hỗn cầu” tiểu tử kia một trận thì nó liền chui xuống dưới này.

Nhớ đến năm xưa hoàn cảnh khiến nó rơi vào vạn kiếp bất phục khiến nó không khỏi oán hận.



Một triệu năm trước nó bị ám hại trọng thương bỏ mình, cũng may bản tính nó cẩn thận nên có lưu lại một tay, nhờ đó mà rút ngắn được không ít thời gian, nếu không thì cho dù là nó là trời sinh thể chất cũng không biết đến bao giờ nó mới có thể có được trạng thái ngày hôm nay.

Đây cũng coi như là một cái may mắn đối với nó.



Mặc dù hôm đó thoát được một kiếp nhưng mà bản nguyên của nó cũng bị hao tổn khiến nó vẫn rơi vào trọng thương trạng thái.

Suốt một triệu năm qua, mặc dù nó bằng tự thân hồi phục được không ít nhưng mà đối với nó là còn chưa đủ, nó cần càng nhiều lực lượng khiến nó nhanh chóng hồi phục hơn, nhất là thiên địa lực lượng cùng Bản Nguyên lực lượng linh hồn.

Cũng may, ẩn nấp nhiều năm đến tận nửa năm trước thì nó liền gặp cái tên này tiến vào địa phận của nó, cái này liền là trời cao cho nó một cái cơ hội, vậy là nó liền chọn tên này làm nó đối tượng phục hồi.

Chỉ cần nó có thể mau chóng hồi phục lại đỉnh cao nhất định có thể tìm được cách quay ra trả thù, dù không được thì ít nhất là cũng có thể thoát khỏi nơi này mới được.

Nói đến thì từ khí nó tiến vào não hải người thanh niên này thì nó đã cảm nhận được ở dưới hồn hải đại dương có mãnh liệt Bản Nguyên lực lượng truyền đến nên nó mới chui xuống nơi này.

Thực tế nó ở phía trên kia thì nó cũng có thể hồi phục được, nhưng mà nếu như vậy thì có phần hơi tốn một chút thời gian.

Còn như nó ở dưới này hồi phục thì ắt hẳn có thể tiết kiệm được một đoạn thời gian thật lớn.

Rời khỏi suy nghĩ của mình, lam hồng tinh thạch nhẹ nhàng bay về phía trước.

Ngụp lặn dưới hồn hải đại dương năm tháng trời, nó cảm nhận được mãnh liệt Bản Nguyên lực lượng nhưng mà nó lại tìm không thấy đâu.

Nói đến linh hồn lực lượng của tên thanh niên này cũng thật là kỳ quái.

Người bình thường linh hồn lực lượng đều là nhẹ nhàng êm dịu, nhưng tên này chẳng những linh hồn lực lượng trầm trọng nặng nề mà còn mơ hồ mang theo nóng rực cùng lạnh lẽo đan xen.

Những thứ này làm nó lúc mới chui xuống dưới này liền cảm thấy hơi khó chịu một chút, nhất là loại trầm trọng nặng nề khiến người có chút khó thở kia.

Nhưng mà cũng chỉ là có chút khó chịu mà thôi, theo thời gian năm tháng nó đã sớm quen với điều kiện khắc nghiệt này.

Chỉ là việc tìm kiếm Bản Nguyên kia có phần vất vả, lâu như vậy nó đều không tìm thấy được tung tích.

Như nó đoán không sai thì “hỗn cầu” tiểu tử kia chắc chắn là biết vị trí của Bản Nguyên ở đâu.

Mặc dù là nó đã biết được tiểu tử kia biết manh mối như vậy nhưng mà nó sẽ không quay lại đối tiểu tử đó tra hỏi.

Nó chui vào nơi này khi còn chưa được chủ nhân nơi này cho phép đó đã là điều không thể chấp nhận được chứ đừng nói đến chuyện đi tra hỏi tiểu tử đó về tung tích Bản Nguyên.

Đừng nói nó còn từng đánh cho tiểu tử kia một trận nên việc tra hỏi địa chỉ Bản Nguyên đã là không thể nào, “hỗn cầu” tiểu tử kia chắc chắn là sẽ không nói.

Nó có thể đánh bại tiểu tử kia và chui xuống dưới này cũng bởi vì nó không hề có ý xấu đối với nơi này nên tiểu tử kia mới có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đây cũng là giới hạn mà nó cùng tiểu tử kia có thể chấp nhận được.



Như làm quá lên, tiểu tử kia giận quá hoá liều thì nó chắc chắn cũng không dễ chịu chút nào.

“Chó cùng giứt dậu” đạo lý nó còn là hiểu được.

Ở nơi này lâu nếu như mà nó còn chưa có tìm thấy Bản Nguyên vị trí thì nó cũng quyết định không tìm nữa.

Không thể tốt quá nhiều thời gian vào việc đó được.

Cùng lắm thì chọn một chỗ nào đó năng lượng nồng đậm nhất mà hồi phục thôi, dù tốn thời gian một chút cũng còn hơn tốn thời gian đi tìm một thứ mà bản thân tìm không được.

Hồn hải đại dương phía sâu, một đạo lam hồng vệt sáng vụn vụt lao đi, đó chính là viên lam hông tinh thạch kia.

Thời gian nó cùng “hỗn cầu” tiểu tử kia đánh nhau đã qua một năm rồi, mà nó xuống dưới này tìm kiếm Bản Nguyên đã có mười một tháng, nhưng mà suốt mười một tháng qua mặc dù nó rất miệt mài tìm kiếm nhưng mà nó cũng không thất tăm hơi Bản Nguyên đi nơi nào.

Cái này làm nó khá bất lực.

Không còn cách nào khác, nó chỉ đành làm theo kế hoạch trước đó đã đề ra, tìm một nơi nào đó mà miễn là năng lượng Bản Nguyên nồng đậm nhất để ở lại hồi phục.

Não hải phía trên mặt biển, Liệt Nhật linh hồn thủ hộ sau mười một tháng hồi phục đã lành lặn không ít, không còn như trước đó bị đánh thê thảm nữa mà là quang mang lấp lánh.

Nghe chừng sau trận đánh chí tử nó đã có to lớn thuế biến.

Cái này công lao dĩ nhiên là do chủ nhân nó linh hồn lực lượng liên tục tích cóp cùng đột phá, dẫn đến nó cũng được hưởng ké không ít hương hoa, những phần hương hoa này theo thời gian tích cóp nhặt nhạnh dần trở nên đầy bồn đầy bát, chỉ cần một cái ngòi nổ là nó liền có thể thuế biến.

Mà cái ngòi nổ này lại chính là cần chinh chiến va chạm thì mới có được.

Vô tình chủ nhân nó lần này đánh bậy đánh bạ lại đưa đến nó một cái lễ lớn như vậy mới khiến nó có thuế biến cơ hội.

Cũng phải cảm ơn cái viên lam hồng tinh thạch kia đã giúp nó có được một lần thuế biến này.

Dĩ nhiên cũng chỉ giới hạn ở suy nghĩ mà thôi, còn như muốn nó cảm ơn thì không có cửa đâu, đã xâm phạm lãnh địa người khác lại còn đánh chủ nhà, cái này là không chấp nhận được.

Nếu như không phải nó có thể cảm nhận được viên lam hồng tinh thạch đó không có ý xấu thì nó cũng không có nhẹ nhàng chịu thua như vậy, như nó tận tâm tận lực một trận chiến thì không biết là mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Cũng may tính khí của nó tốt đẹp, lại có nhân hoạ đắc phúc cơ hôi nên lần này cũng coi như thôi.

Thôi thì coi như lần thuế biến này là viên lam hồng tinh thạch kia trả tiền thuê nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play