Chương 103: Trong cái rủi có cái xui

“Có chết hay không?”

Đầu lĩnh thanh niên hai mắt trực trực nhìn vào hang đá bên trong lạnh lùng lẩm bẩm.

“Công tử nói đùa, với thực lực của công tử mười cái tiểu tử này cũng chịu không được công tử một kiếm!”

“Đúng vậy, đúng vậy…!”

“Tiểu tử này chết không thể nghi ngờ.”

“Chết đúng lắm, dám ở tại nơi này lượn lờ.”

Bên cạnh hắn bốn người nghe được thanh niên nam tử lẩm bẩm lời nói, lập tức đi lên phụ họa, nịnh nọt nịnh nọt.

Mà thanh niên nam tử đối với đằng sau bốn người nịnh nọt giống như không nhìn thấy, một mực trực trực nhìn vào hang đá bên trong.

Hắn làm sao cứ có cảm giác kẻ kia không chết đâu…

Khi nãy, bọn hắn đang lúc tuần tra vùng khu vực này thì đột nhiên phát hiện nơi đây có một đợt hư không chấn động, đến gần kiểm tra mới phát hiện là ở đây thế mà lại có người.

Theo hắn nghĩ, người này hẳn là lúc nãy tại nơi này tiến hành đột phá.

Ban đầu hắn còn tưởng có thể người đột phá là một cái cường đại cường giả, không biết có nhiều mạnh yếu nhưng ít nhất cũng sẽ không yếu hơn hắn, nếu không cũng sẽ không gây lên một đợt chấn động khiến khoảng cách nơi này mấy dặm đều cảm nhận được.

Ấy vậy mà khi đến gần, sự thật làm hắn cảm thấy có chút khó tin.

Kẻ đột phá có thể gây lên một đợt chấn động như vậy thế mà lại là một cái Luyện Cốt cảnh.

Mặc dù hắn không biết kẻ này thức tỉnh loại nào cốt chất nhưng mà đoán chừng sẽ hẳn là không thấp.

Năm đó hắn nắm giữ thượng phẩm Kiếm Cốt cốt chất , khi đột phá đến Luyện Thân cảnh động tĩnh tạo ra cũng bất quá lớn như vậy.

Theo hắn suy đoán, kẻ có thể tại Luyện Cốt cảnh tạo ra lớn như vậy động tĩnh thì kẻ này cốt chất hẳn là không phải bình thường, mà kẻ này thực lực hẳn là cũng sẽ không hề thấp đi nơi nào.

Bằng vào hắn vừa rồi thử thăm dò một kiếm, hẳn là còn chưa có chết được.

Lạch cạch… lạch cạch.

“A… Đau đau đau!”

Hang đá bên trong, Chu Phàm một tay đẩy ra đám đất đá đổ vỡ, một tay ôm chính mình trước ngực vết thương.

Lúc này trước ngực hắn máu me chảy đầy, nhuộm đỏ cả quần áo.

Hỗn đản!

Chu Phàm trong lòng chửi tổng, hắn thề là hắn cũng không có làm gì đắc tội ai a, nếu có thì cũng chỉ có lần đó ăn trộm Huyết Linh Lộ một lần, còn lại cũng chưa có động chạm ai cái gì.

Hay là… đám người kia đuổi tới rồi!

Chu Phàm trong đầu nổi lên một cái ý nghĩ như vậy.

Không thể nào a, hắn thế nhưng là đã đi vào Thiên Sơn sơn mạch chỗ rất sâu.

Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, cái kia một kiếm quả thực mạnh mẽ.



Phải biết đó cũng mới chỉ là một đạo kiếm khí mà thôi, lại thêm khoảng cách cách rất xa, nếu không hắn cũng không đơn giản chỉ bị vạch ra một cái vết máu như vậy.

Có thể xuất ra một kiếm như vậy hẳn là một cái cường giả, cảnh giới ít nhất cũng phải là Luyện Thân cảnh.

Là cường giả thế hệ trước?

Nằm trong đống đất đá, Chu Phàm trong đầu bắt đầu phỏng đoán… có thể xuất ra một kiếm như vậy hẳn chỉ có thể là cường giả của thế hệ trước.

Định hình suy đoán của mình, Chu Phàm bắt đầu kiểm tra vết thương.

Ách!

Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến liền đau, Chu Phàm không nhịn được trong miệng rên rỉ.

Phải nói cái này người xuất thủ ra tay thật dứt khoát, nếu không phải hắn xương cốt cứng rắn, chết chết chịu lấy kia một đạo kiếm khí nếu không thì bây giờ hắn hẳn là đã người chia hai mảnh rồi.

Nhưng mà mặc dù hắn thoát qua một kiếm này không chết nhưng mà vết thương cũng thật là nặng, hắn mặc dù khí huyết cường đại nhưng cũng sẽ chịu không được một kiếm này chi uy.

Chỉ thấy hắn miệng vết thương lúc này nứt toác, đỏ tươi máu nóng như một dòng suối nhỏ róc rách chảy không ngừng.

Nếu như hắn không thể để cho vết thương máu chảy dừng lại thì cho dù hắn có khí huyết cường đại đi nữa cũng sẽ ngỏm củ tỏi.

“Mẹ nó, đây là cái gì một kiếm…”

“Ngươi hai cái đi vào kiểm tra đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, khu vực này gia tộc đã cho phong toả xuống không cho bất kỳ kẻ nào được tiến vào, hôm nay kẻ này phải chết chắc chắn phải chết, dám xông vào chúng ta chỗ lãnh địa…”

Đúng lúc Chu Phàm đang than thở suy nghĩ thì tử phía ngoài một âm thanh lúc này vang lên, sau đó lập tức có mấy tiếng bước chân soàn soạt hướng hắn đi tới.

Quỷ a!

Đám người này thế mà cẩn thận như vậy.

Nằm ở đống đất đá bên trong, Chu Phàm đầu óc bắt đầu suy nghĩ ngàn vạn.

Hắn quả thực là có vượt cấp mà chiến chiến lực nhưng mà hắn cũng không biết chính mình chiến lực có thể chiến đến cấp độ nào, hắn thế nhưng là không có học qua võ quyết, mọi lần đắc thủ chủ yếu là dựa vào mục tiêu thực lực khá thấp cùng chính mình man lực mà thôi.

Có thể là… trước đó cùng hiện tại tình huống thế nhưng là không giống.

Hắn mặc dù nửa tháng này có thật lớn tiến bộ, thực lực cùng sức chịu đựng cũng tăng lên đáng kể nhưng mà còn không phải bị một kiếm chém cho tại chỗ nằm ngửa.

Vậy nên…

Kẻ địch khẳng định là rất mạnh, mà cũng rất là cẩn thận, chết chết phải phái hai cái thuộc hạ đi vào kiểm tra lại, sống phải thấy người chết phải thấy xác…

“Ngươi hai cái cũng vào theo đi...”

Đang lúc Chu Phàm xoắn xuýt không chịu nổi, hang đá phía ngoài lại truyền đến cái kia âm thanh.

Trời ạ!

Cái này sao có thể nói như vậy giòn a.

Rất nhanh phía ngoài bốn người liền tiến vào hang đá bên trong.

Tĩnh!



Chu Phàm nằm trong đám đất đá, hai mắt ti hí nhìn phía trước mặt mình bốn người, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.

Tào… Thật là mạnh!

Sợ hãi các kiểu bên trong, Chu Phàm càng thêm sợ hãi hơn chính là đám người này thật là trẻ tuổi, so hắn đại ca căn bản là cũng chỉ hơn mấy tuổi mà thôi, nhưng mà bọn hắn thực lực so đại ca hắn căn bản là mạnh hơn nhiều lắm.

Đã thế còn bốn người…

Bốn người tiến đến đám đất đá phía trước, nhìn lấy Chu Phàm trước ngực một đạo vết máu, lại nhìn Chu Phàm mờ mịt hai mắt giống như sắp chết lập tức một người hướng phía bên ngoài chạy ra.

“Công tử, kẻ kia còn chưa có chết, bất quá cũng đã hấp hối, dự đoán hẳn là sống không qua đêm nay.”

“Ừm!... Vậy mà thật chưa chết!”

Lúc này vị này được gọi là công tử nghe được thuộc hạ báo cáo cũng tỏ ra sửng sốt.

Không giống hắn suy nghĩ như vậy a.

Hắn là nghĩ kẻ này hẳn là không chết được nhưng mà hẳn là sẽ không bị quá nặng thương tích.

Trọng thương hấp hối cùng sống không qua được đêm nay, vậy chẳng phải chết rồi.

“Cùng ta suy đoán thì cái này cũng quá yếu đi!”

“Công tử nói đùa…”

Tên thuộc hạ nghe thấy nhà mình công tử nói như vật cũng là giật mình, khinh bỉ liếc nhà mình công tử một cái, bất quá hắn cũng không có để lộ ra mà là cúi người cung kính nói: “Công tử thế nhưng là Luyện Thể cảnh đỉnh phong, tại Hoàng Thương quốc bên trong cũng là danh tiếng lẫy lừng một trong thiếu niên trẻ tuổi,… kẻ này có thể chịu được công tử tuỳ ý một kiếm không chết đã là hắn bốn đời phúc phận.”

“Được rồi!” thanh niên công tử đối với nhà mình thuộc hạ rất là hưởng thụ, trên mặt có nét cười hiển hiện, bất quá rất nhanh thì hắn liền thu lại, một vệt âm lãnh tại hắn ánh mắt bên trong hiển hiện.

“Đừng lại nịnh nọt, nếu kẻ kia đã chưa chết thì mang theo đi.”

Phân phó xong một câu hắn liền quay người rời đi, cũng mặc kệ bốn tên thuộc hạ.

Mà tên thuộc hạ nghe nhà mình công tử phân phó xong cũng là ngẩn người một chút tỏ ra chút khó hiểu.

Bất quá hắn cũng không dám đi hỏi nhiều, hỏi quá nhiều thành ra chính mình ngu ngốc làm không được việc, rất dễ khiến chủ tử ghét bỏ, sau đó hắn quay lại hang đá bên trong truyền lại công tử lời nói cho đồng bạn.

Hang đá bên trong ba người nghe đồng bạn của mình nói như vậy là ý công tử cũng không có hỏi nhiều, lập tức tiến đến lục soát Chu Phàm thân thể.

Đậu moá!

Đậu moá!

Đậu moá cái thứ nhất chính là của bốn người, con em nó, bắt được cái quỷ nghèo a, có đúng hai cái dao găm cùng một cái bình ngọc rỗng.

Đậu moá cái thứ hai thì là của Chu Phàm, bất quá hắn cũng không có nói ra miệng mà chỉ tại nội tâm chửi tổng mà thôi.

Quỷ nghèo gặp phải cướp a.

Lục lọi xong xuôi, bốn người lập tức treo ngược Chu Phàm vào một cái gậy dài vừa mới kiếm được sau đó cùng nhau khênh đi.

Chu Phàm đối với chuyện này rất là im lặng.

Chẳng những bị một kiếm chém cho gần ngỏm mà còn bị lột đồ, xong còn bị khênh đi như một con lợn.

Đúng là trong cái rủi có cái xui a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play