Bạch Văn Vũ không nghĩ tới Lệ Tử Tranh đi rồi còn quay lại, sắc mặt trắng bệch, nhất thời hoang mang lo sợ, nhưng nhìn thấy Lệ Tử Tranh xanh mặt xoay người định đi, đột nhiên ngồi xổm xuống, đánh đòn phủ đầu thất thanh chất vấn: “ Anh đi đi! Anh đi thì tốt rồi! Em bị người khi dễ*, anh chỉ nghe người khác châm ngòi ly gián liền đi! Nguyên lai chúng ta nhiều năm tình cảm như vậy còn không bằng người khác tùy tùy tiện tiện nói một câu!”

(*Khi dể hay khi dễ là từ dùng để nói đến hành động khinh địch, thể hiện thái độ coi thường, rẻ rúng dành cho ai hoặc điều gì đó)

Nói xong cũng không đợi Lệ Tử Tranh phản ứng, không tiếng động đem đầu chôn ở đầu gối, bả vai lại run run.

Lệ Tử Tranh vốn dĩ định đi, hắn quá tức giận, bọn họ nhiều năm cảm tình như vậy lại không bằng những vật ngoài thân, hắn sao không tức giận?

Nhưng hắn rốt cuộc đối với Bạch Văn Vũ có nhiều năm cảm tình, đối phương lại nghẹn ngào khóc nức nở bị người khi dễ, làm hắn đã nâng chân nhưng không thể bước đi.

Rốt cuộc vẫn là xoay người, nhìn Bạch Văn Vũ ngồi xổm nơi đó, trong lòng thương tiếc áp đi phẫn nộ, thân thể hắn cứng đờ, không nghĩ chịu thua, rồi lại thật sự đau lòng: “Ai khi dễ em? Em làm sao vậy? Sao còn giống lúc nhỏ động cái liền khóc nhè?”

“Ai khóc nhè? Không phải mặc kệ em sao? Em bị người khi dễ là xứng đáng! Anh đi đi, anh tốt nhất vĩnh viễn đừng để ý đến em! Làm em còn nghĩ muốn cùng anh Kim Thịnh bí mật tổ chức sinh nhật cho anh vào tháng sau, tạo một bất ngờ cho anh, kết quả anh sao? Em thật thất vọng…… Anh đi! Đi đi!” Bạch Văn Vũ gầm nhẹ ra tiếng, vành mắt phiếm hồng vành làm hắn nhìn càng thêm đáng thương, đặc biệt là ngửa đầu ngồi xổm nơi đó, trong ánh mắt chứa đầy quật cường.

Cái này làm cho Lệ Tử Tranh nhớ tới khi còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng đối phương, rõ ràng cũng chỉ là một đứa nhỏ, dù sợ hãi, nhưng quật cường lấy gậy gỗ che chở trước người hắn, trên người dơ hề hề, vẫn liều mạng giúp hắn đuổi mấy đứa nhỏ hư kia đi.(Wattpad chính chủ OnlyWang00)

Hắn vẫn luôn nhớ rõ đối phương sau khi đuổi mấy đứa nhỏ khi dễ hắn đi, sau đó quay đầu lại nhìn hắn nhếch miệng cười, đơn thuần thiện lương mà lại không sợ, tuy rằng cả người dơ bẩn, lại như là tiểu thiên sứ, tản ra hào quang, chiếu rọi hắn, cho hắn dũng khí.

Nhưng chờ khi người nhà hắn tìm tới, cậu ấy lại như là bị kinh sợ liền chạy đi.

Cũng may mấy tháng sau hắn bị mang đến Bạch gia, lần đầu tiên thấy vị hôn phu kia, hắn lại lần nữa gặp được, chỉ là khi đó cậu cũng không nhớ rõ mình, nhưng chỉ cần hắn nhớ rõ là được.

Sau này đổi thành hắn tới bảo hộ ……

Mà một cái bảo hộ chính là mười mấy năm.

Lệ Tử Tranh vốn đang phẫn nộ hoàn toàn biến mất hầu như không còn, hắn đi qua, đem người nâng dậy, còn giúp sửa sang lại cổ áo: “Đi cái gì? Anh là vị hôn phu của em, chúng ta là người một nhà, anh đi rồi em phải làm sao bây giờ?”

Bạch Văn Vũ biết chính mình lộ ra bộ dáng quật cường kia lần nào cũng đúng, tuy rằng cậu ta cũng không biết vì sao, nhưng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tử Tranh, đối phương nhìn đến ngây ngốc, thậm chí còn nói có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng cậu ta lúc ấy bị đá quý trên người Lệ Tử Tranh hấp dẫn.

Sau lại, mỗi lần chọc đối phương sinh khí, trong lòng cậu ta thấp thỏm bất an, sợ đối phương không để ý tới mình, nhưng lúc ấy chỉ cần cậu ta lộ ra cái loại bộ dáng thấp thỏm lại không dám khóc, đối phương nhìn đến giật mình, tiếp theo đối với cậu ta
ngoan ngoãn phục tùng.

Nhiều lần sau đó, lần nào cậu ta cũng đúng.

Bạch Văn Vũ biết chuyển biến tốt liền thu, ủy khuất đỏ mắt: “Tử Tranh ca…… Em cùng anh Kim Thịnh không có gì……”

Lệ Tử Tranh đã nghe được lời giải thích, trấn an nói: “Là anh bỏ lỡ em, là anh không đúng, là ai khi dễ em? Anh giúp em báo thù được không?”

Chỉ là chờ khi nói xong đột nhiên ý thức được, ở đây còn có một người khác đang nhìn.

Giương mắt thấy Bạch Thừa Hàn dựa người vào khung cửa trào phúng nhìn một màn này.

Khoảng cách cách vài bước, lương bạc trên mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống, mắt đen lạnh nhạt liếc xéo nhìn qua, nhưng chỉ một cái liếc mắt, không biết vì sao làm Lệ Tử Tranh rất là không được tự nhiên, ở đây chỉ có ba người, trong miệng Bạch Văn Vũ nói có người khi dễ em ấy, đương nhiên là chỉ Bạch Thừa Hàn.

“Em……” Lệ Tử Tranh theo bản năng buông tay ra, không có thói quen biểu hiện quá mức thân mật trước mặt người ngoài.

Bạch Văn Vũ vẫn luôn chú ý đến động tác Lệ Tử Tranh, đưa mắt nhìn qua, chờ khi thấy ánh mắt của Lệ Tử Tranh nhìn người kia, trong lòng lộp bộp một tiếng, cậu ta biết Bạch Thừa Hàn so với mình lớn lên đẹp hơn, cho nên đây là nguyên nhân cậu ta gấp không chờ nổi muốn tăng vận khí giá trị nhan sắc lên.

Bạch Thừa Hàn vốn từ nông thôn đến, vừa nghèo vừa túng, tính tình còn mềm yếu, mặc cậu ta khi dễ, chỉ cần cậu ta tùy tiện diễn một đoạn đối phương liền mắc mưu.

Nhưng một người như vậy, đột nhiên liền thay đổi……

Đối phương hẳn là giả vờ, không nghĩ tới cậu ta cũng có lúc nhìn nhầm!

Bạch Văn Vũ trong lòng sinh ra một cỗ khủng hoảng, đặc biệt là nghĩ đến khi còn nhỏ Lệ Tử Tranh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta bộ dáng ngốc ngốc lại kinh hỉ, khẳng định là nhìn hắn nhín trúng bộ dáng của cậu ta, hiện giờ xuất hiện một người càng tinh xảo đẹp mắt……

Bạch Văn Vũ thậm chí không dám nghĩ tiếp!

“Anh Tử Tranh, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Mặt em khẳng định muốn ném hết!” Bạch Văn Vũ đột nhiên nói, đem lực chú ý của Lệ Tử Tranh trở về, ủy khuất không thôi, “Anh ấy thế nhưng muốn lấy những thứ mà lúc trước hứa cho em, công ty cùng cổ phần đều cho anh ấy, nhưng em đã nói ra ngoài, kết quả hiện tại như vậy, mọi người chẳng phải là sẽ trào phúng em là nói dối? Em phải làm sao bây giờ? Em không thể nói được anh ấy, còn không bằng, không bằng……”

Nói đến đây, cả người cậu ta bởi vì sợ hãi mà run rẩy.

Lệ Tử Tranh đau lòng không thôi, đem người một lần nữa dũng mãnh ôm vào trong ngực, nhíu mày nhìn về phía Bạch Thừa Hàn.

Bạch Thừa Hàn lại trào phúng nhìn hắn: “Những cái đó vốn không phải là cho vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ sao? Bạch Văn Vũ, chiếm nhiều năm như vậy chỗ tốt không tính, đây là muốn trả đũa, tu hú chiếm tổ lâu rồi, thật sự nghĩ mình là chủ nhân sao? Thế nào, muốn thay cậu ta đòi đạo lý? Nhưng tôi hình như nhớ rõ, anh muốn rời khỏi Lệ gia? À, tôi biết rồi, ngoài miệng cũng chỉ là nói vậy mà thôi, phải không?”

Lệ Tử Tranh đối diện với ánh mắt Bạch Thừa Hàn đang chướng mắt hắn, theo bản năng muốn thể hiện cho cậu xem: “Không phải, tôi nếu nói được nhất định sẽ làm được!” Nói xong, nhìn về phía người trong lồng ngực,“Văn Vũ, anh sẽ cùng bạn bè của em giải thích, những thứ kia không cần liền bỏ đi, chúng ta dựa vào chính mình cũng có thể làm được.”

>

Bạch Văn Vũ bị Lệ Tử Tranh ngốc bạch ngọt làm cho điên rồi: Dựa vào chính mình? Bọn họ mấy đời cũng không kiếm bằng Lệ gia chín trâu mất sợi lông*!

(Thành ngữ “Cửu Ngưu Nhất Mao” – 九牛一毛 (jiǔ Niu Yi mao), có nghĩa là “chín con trâu chỉ mất một sợi lông”, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể. Nó tương tự với thành ngữ tiếng Anh “một giọt nước trong cái xô” (a drop in the bucket) hay câu “muối bỏ bể” của Việt Nam.)

Bạch Thừa Hàn lại thiếu chút nữa không nhịn được cười, liếc mắt nhìn Lệ Tử Tranh cùng Bạch Văn Vũ thật sâu, đều muốn cho bọn họ một cái vỗ tay, lại lười để ý đến bọn họ, nhưng trước khi đi thêm mắm thêm muối một câu: “Lệ tiên sinh hãy nhớ rõ lời này, cũng nhìn lại chính mình đừng lên hắt bừa bát nước bẩn, không biết lại cho rằng tôi đây khi dễ người, rõ ràng là người nào đó không biết đủ mới đúng.”

Ngực Bạch Văn Vũ kịch liệt phập phồng, nhưng chờ khi đối diện với ánh mắt của Lệ Tử Tranh sắc mặt khẽ biến: “Anh Tử Tranh, rõ ràng chính là anh ấy khi dễ em……”

Lệ Tử Tranh bất đắc dĩ: “Bạch tiên sinh nói cũng không sai.”

Bạch Văn Vũ muốn điên rồi: Không sai? Nơi nào không sai? Nhưng cố tình người này tính tình luôn luôn như thế, không tranh không đoạt, lúc trước  còn cảm thấy đắn đo cũng tốt, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là phế vật đi?

Không được, cậu cần phải nghĩ biện pháp đem vận khí của ngọc thạch cướp được trong tay, khiến cho Bạch Thừa Hàn thất vọng khốn cùng, tốt nhất là cho vận đen quấn thân lập tức tai nạn xe cộ chết đi!

Lệ Tử Tranh khẳng định không cần suy nghĩ, đối phương không cần làm như vậy, cũng may trong ao cá, cá đủ nhiều!

Bạch Thừa Hàn, là anh bức tôi! Mềm không được, vậy chỉ có thể mạnh bạo!

Cậu tuyệt đối không để Bạch Thừa Hàn đem đồ vật của cậu lấy đi!

Bên này, Bạch Thừa Hàn cũng lười xem hai người tình chàng ý thiếp, cùng cậu không có quan hệ.(Wattpad chính chủ OnlyWang00)

Huống chi, hai người này kẻ muốn cho người muốn nhận, Lệ Tử Tranh giá trị động tâm ít còn 70, Bạch Văn Vũ là 30, Bạch Văn Vũ chính là được thiên vị không có sợ hãi, còn Lệ Tử Tranh chỉ biết đắn đo lo sợ.

Nhưng giá trị động tâm cách xa như vậy làm Bạch Thừa Hàn ngoài ý muốn, đồng thời chuẩn bị xem một màn kịch vui, vốn nghĩ thế giới này là một quyển sách lúc ấy cậu cho rằng vai chính công thụ tình cảm vững chắc bền lâu, nhưng hôm nay xem ra…… Bạch Văn Vũ vẫn là vai chính thụ, nhưng Lệ Tử Tranh một khi mất đi Lệ gia che chở, không có thân phận người thừa kế Lệ gia, về sau vai chính công là ai, cũng không xác định được.

Bạch Thừa Hàn kế tiếp không tính về nhà, không cần nghĩ cũng biết trong nhà chờ đợi cậu khẳng định là ba người kia, tuy rằng không tính xé rách mặt, cũng không muốn ở chung.

Bạch Thừa Hàn tính toán đêm nay đi khách sạn ở, thuận tiện báo danh tham gia tuyển chọn đời trước muốn tham gia.

Bạch Thừa Hàn cầm điện thoại tính toán tìm một khách sạn gần nhất, vừa nhìn vừa đi về phía trước, cùng một người qua đường lướt qua, nhưng Bạch Thừa Hàn vừa tiếp tục đi về được hai bước, đột nhiên bước chân dừng lại, xoay người nhìn đối phương.

Người qua đường vừa đi vừa nhìn điện thoại, nói: “Nói đi, so như thế nào?”

Bạch Thừa Hàn nghe âm thanh tuổi trẻ tự tin này, thấy quen thuộc mà lại xa lạ.

Quen thuộc là bởi vì người này về sau cùng cậu là bằng hữu tốt, xa lạ là quá mức tuổi trẻ cũng quá mức trong sáng tự tin, cùng cái loại sau này luôn tối tăm suy sút, tiếng nói khàn khàn hoàn toàn bất đồng.

Bạch Thừa Hàn hai bước đuổi theo người qua đường, hai phút sau, từ trong miệng đối phương biết là đang xem 【 Ký lục sinh hoạt Vân Thành 】 chủ kênh phát sóng sinh hoạt trực tiếp, là một chỗ ở nội thành Vân Thành rất gần chỗ đua xe thi đấu ở quốc lộ Bàn Sơn.

Bạch Thừa Hàn nghe được mấy chữ quốc lộ Bàn Sơn này, không có bất luận chần chờ gì vội vẫy taxi đến quốc lộ Bàn Sơn.

Trên xe cậu tải phần mềm phát sóng trực tiếp, vào ứng dụng, hình ảnh hỗn loạn một chút, liền bình thường.

Hình ảnh từ nơi đó có chút xa, nhưng thiết bị chủ kênh khá tốt, âm thanh truyền đến rất rõ ràng.

Bạch Thừa Hàn nhìn người trẻ tuổi tự tin dương quang trên màn ảnh, lại có chút sửng sốt, cùng bộ dáng Vu Sơn Huy trong trí nhớ, hoàn toàn tương phản.

Là hai thái cực riêng.

Lúc cậu quen biết Vu Sơn Huy, so với người trước mắt tang thương thành thục hơn nhiều, đáy mắt u ám tăm tối, trên người cả ngày mặc bộ đồng phục bẩn thỉu rửa xe cho người ta, lại què một chân, bởi vì hai bên chân không đều, đi đường luôn lung lay, mặt khác một bàn tay cũng không dùng lực được, trên mặt có một vết sẹo thật dài, làm cả người càng thêm suy sút.

Nhìn người đang trên màn phát sóng trực tiếp, lại cùng người trong trí nhớ Bạch Thừa Hàn dần dần trùng lặp.

Một đường đi đến quốc lộ Bàn Sơn, Bạch Thừa Hàn từ phát sóng trực cũng cũng dần hiểu ra nguyên nhân.

Vu Sơn Huy muốn cùng một người gọi là Lưu thiếu tiến hành thi đấu, tiền đặt cược 500 vạn, thua trừ bỏ số tiền này, cũng muốn Lưu thiếu xin lỗi người tên Trương Nghĩa và không quay lại quấy rầy đối phương.

Vu Sơn Huy cùng Trương Nghĩa là bằng hữu, Lưu thiếu coi trọng Trương Nghĩa, một hai muốn đối phương làm bạn trai hắn.

Trương Nghĩa sợ hãi, liền cầu sự giúp đỡ từ Vu Sơn Huy người đầy chính khí*.

(*người nghĩa hiệp, trọng nghĩa khí)

Vu Sơn Huy chướng mắt loại chuyện này, đương nhiên đầy miệng đáp ứng, tuy chỉ gặp qua Trương Nghĩa vài lần, nhưng loại giúp đỡ chính nghĩa này cậu ta tự nhiên rất vui khi giúp người.

Cho nên mới có trận đua xe này.

Vu Sơn Huy tuổi trẻ cũng chơi đua xe, đương nhiên không tệ.

Chỉ tiếc, trận thi đấu này là nơi bắt đầu bi kịch của Vu Sơn Huy.

Trương Nghĩa vốn đã sớm bị Lưu thiếu thu mua, là cố ý diễn kịch, Lưu thiếu không có lí do đối phó Vu Sơn Huy, nương cơ hội lần này động tay động chân với xe máy của Vu Sơn Huy, Vu Sơn Huy xe hủy người thương, phế đi một chân với một cánh tay, còn có nửa khuôn mặt.

Vu Sơn Huy xảy ra chuyện, cha mẹ Vu gia lo lắng con trai, nên không để ý chuyện công ty, bị công ty tầng cao cùng Lưu thiếu hố một phen, tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời, không mấy tháng công ty chịu đựng không nổi đóng cửa.

Vu gia phá sản thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, vì không muốn liên lụy Vu Sơn Huy, bọn họ đã nhảy lầu mà chết.

Thời gian ngắn ngủn nửa năm, Vu Sơn Huy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mà hết thảy đều này là nhờ Lưu thiếu ban tặng.

Bạch Thừa Hàn biết được là do có lần Vu Sơn Huy say rượu nghe cậu ta đề cập qua, nói chân cậu ta là ở trên đường Bàn Sơn xảy ra chuyện, lại không nói thời điểm cụ thể.

Cậu quen biết Vu Sơn Huy đã là vài năm sau, nhưng nhìn đến màn phát sóng trực tiếp, sợ…… Chính là lúc này đây.(Wattpad chính chủ OnlyWang00)

___________2/10/2022_

Lời editor:
(1) Có những chỗ Bạch Văn Vũ sẽ gọi Lệ Tử Tranh là Tử Tranh ca đó là khi cậu ta làm nũng hoặc giả vờ đáng thương chứ không phải mình quên edit.
(2) Bạch Thừa Hàn là cậu, còn những nhân vật khác gọi là cậu ta, hắn ta; khi các nhân vật khác xưng là cậu hoặc hắn là khi nhân vật đấy nghĩ hoặc nói về chính mình.
Hi vọng mn không nhầm lẫn. Cảm ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play