Máy bay bốc khói dày đặc, rơi vào làn nước sau tiếng ầm ầm sau đó bị nước biển nhấn chìm mọi thanh âm.

Tầm mắt của Lạc Vũ lọt vào một khoảng màu lam mờ ảo, mọi cảm quan tạm thời bị mất tác dụng trước áp suất của nước biển. Thậm chí cậu còn có cảm giác như mình đang ngâm mình trong bể thuốc thử màu lam.

Cậu cố hết sức cởi túi đựng dù trên người ra, chỉ cầm theo con dao và khẩu súng bắn tỉa rồi bơi ra ngoài qua cửa khoang mở rộng.

Nước biển chỗ này hơi đục, Lạc Vũ không rõ những người khác đã thoát ra chưa. Rong biển dơ bẩn đong đưa trong làn nước, thậm chí còn có máu tươi. Cậu đeo kính phòng hộ, chịu cảm giác quái dị mà mở to mắt, chợt nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa.

Trên người người nọ có buộc đồ nặng, giãy giụa mãi mà không tháo ra được. Lạc Vũ không chần chờ mà bắt lấy tay người đó, rút dao giắt thắt lưng ra cắt dây balo bên hông anh ta. Dây vừa đứt, cái túi nặng liền chì xuống biển sâu.

Lạc Vũ buông cánh tay anh ta ra, bấy giờ mới nhìn thấy râu dê của người nọ.

Vẻ mặt Lâm Nhi có chút giận dữ, Lạc Vũ biết trong balo của anh ta đều là vật tư quan trọng nhưng trong lúc nhất thời không nói nên lời nên đành kéo anh ta bơi về phía nước cạn.

Hai người kéo nhau trồi lên khỏi mặt nước, Lạc Vũ nghển cổ hít mạnh hai hơi, phun nước bẩn nuốt phải ra.

Con quái vật kia đang lắc lư ở chỗ cách họ không xa, trên thân thể trần trụi nửa trong suốt của nó có một loạt vết đạn bắn, chỉ chốc lát sau những vết đạn đó đã nhanh chóng khép lại.

Hai người nhìn theo hướng đạn bắn thì thấy Trương Anh bên cạnh mép nước.

“Đội trưởng!” Lâm Nhị vừa gọi vừa đi về phía bờ, “Giang Phàm với tên nhóc kia đâu rồi?”

“Bên này!” Một giọng nói từ phía sau truyền tới. Đoạn Vô Tắc ôm một tấm ván gỗ, khiêng theo Giang Phàm thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.

Bốn người bình yên vô sự, đồng loạt bơi về phía Trương Anh trên bờ.

Quái vật đang chậm rãi đi qua, chân nó tạo nên tầng tầng bọt sóng. Trương Anh đang nấp sau một tảng đá ngầm, trên mặt không biết đã bị thứ gì cắt phải. Anh cắn răng nổ súng về phía con quái vật to lớn vô cùng, nhưng những viên đạn vừa chạm vào cơ thể nó thì đã lún vào trong nhưng nước bị miếng bọt biển hút vào.

Khoảng cách giữa Trương Anh và con quái vật nhanh chóng bị rút ngắn, đạn dược chẳng có chút uy hiếp gì với con quái vật khổng lồ này.

Đầu nó giống bạch tuộc, mọc rất nhiều xúc tua dính đầy chất lỏng nhầy nhụa, trên người là vô số đầu hoặc tứ chi, lớp màng nửa trong suốt bên ngoài cơ thể nó không ngừng cắn nuốt những viên đạn anh bắn ra.

May mà tốc độ của nó không nhanh, Lạc Vũ đẩy nhanh tốc độ lên bờ, những người khác theo sát phía sau. Bọn họ ngẩng đầu là có thể thấy trên người con quái vật kia có vô số cái đầu lâu đang hé miệng, chất nhầy màu đen trên thân nó trôi nổi trên mặt biển toả ra mùi tanh tưởi.

Tình huống lúc này thật sự không lý tưởng.

Lạc Vũ lên bờ trước, xoay người một cái đứng dậy khỏi mặt cát, cậu chạy tới cạnh Trương Anh sau tảng đá ngầm, đoạt lấy súng trong tay anh.

“Công kích như vậy vô dụng với nó…” Lạc Vũ nôn nóng đè tay cầm súng của Trương Anh xuống, “Tốc độ của nó không nhanh, trước hết chúng ta phải chạy vào trong đảo…”

Lời còn chưa dứt, Đoạn Vô Tắc cõng theo Giang Phàm đã đuổi kịp, y lảo đảo suýt thì ngã ra đất. Lâm Nhị vội đỡ lấy y.

“Đội trưởng, chân Giang Phàm bị thương rồi,” Lâm Nhị nói, “Hẳn là gãy xương, tạm thời không thể đi lại.”

Tóc trên trán Trương Anh ướt nhẹp, miệng vết thương trên mặt còn đang chảy máu. Lạc Vũ chưa từng thấy anh chật vật đến vậy, cũng chưa từng thấy đội Liệp Ưng phải vật lội thế này. Cậu đối mặt với Trương Anh, khoé mắt nhìn nhìn quái vật phía sau anh đang thong thả tới gần.

Trương Anh nhìn cậu, do dự một hồi rồi hạ súng trong tay xuống.

“Lên đảo, phát tín hiệu xin cứu viện.”

Lạc Vũ dẫn đầu, Trương Anh bọc hậu. Tiểu đội năm người đạp trên lớp đất bùn mềm xốp của rừng mưa nhiệt đới tiến vào rừng cây. Như bọn họ dự đoán, bệnh nhân số 0 đã biến dị không thể lên bờ. Nó quanh quẩn cạnh mép nước không ngừng, cuối cùng thét dài một tiếng rồi chui vào trong nước.

Rừng mưa ẩm ướt nhiều côn trùng, thậm chí còn có cả rắn bò trên nhánh cây, nhưng hết thảy vẫn tốt hơn bệnh nhân số 0 dưới biển sâu như hổ rình mồi. Không ai biết nó đã ăn bao nhiêu sinh vật biển cho nên nước biển mới dơ bẩn và trần ngập mùi máu tanh đến vậy.

May mắn chính là giữa hòn đảo này có một cái hồ, bọn họ còn chưa liều lĩnh đến độ đi uống nước biển. Năm người dựng lều trại trên chỗ đất trống cây cối tương đối thưa thớt. Trạng bị trên người Lạc Vũ và Lâm Nhị chẳng còn bao nhiêu, của mấy người còn lại cũng bị bẩn hết rồi.

Giang Phàm nằm trong một cái lều đã được dựng xong để Lâm Nhị băng bó chân cậu ta vào tấm ván gỗ. Cậu ta vừa cắn răng nhịn đau vừa chỉ huy Lạc Vũ thử dùng máy truyền tin.

“Vẫn không được.” Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn chưa có phản ứng gì, cậu ngồi dưới đất thở dài, “Máy móc vẫn ổn nhưng cái chỗ này hoàn toàn không có tí tín hiện nào.”

“Chờ đi, chúng ta còn có người bị thương.” Lâm Nhị buộc đùi Giang Phàm vào tấm ván, bất ngờ kéo một cái, Giang Phàm nửa sống nửa chết đau đến độ thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Khoảng đất trống cùng hồ nước ngọt bị rừng cây ngăn cách khỏi thế gian, khi màn đêm buông xuống, Lạc Vũ bắn súng báo hiệu, làn khói màu cam nổ tung trên không rồi nhanh chóng biến thành những ngọn lửa nhỏ, bị màn đêm vô tận nuốt chửng.

Cậu nhìn bầu trời đêm không còn chút ánh sáng, một lát sau cậu quay lại ngồi bên đống lửa cạnh khu lều trại.

Những người khác đã ngủ rồi, chỉ còn Trương Anh ngồi cạnh lửa trại, anh để trần thân trên, để quần áo ướt đẫm sang một bên để hong khô.

Lạc Vũ bận bịu từ trưa tới giờ, quần áo trên người đã ướt mà chưa kịp phơi, đến giờ cậu cũng thấy hơi khó chịu. Cậu cởi áo ra treo trên dây phơi được mắc tạm.

Ánh đỏ của ngọn lửa xuyên qua lớp vải hơi mỏng để lộ đồ để trong túi. Túi của trang phục hành quân rất rộng, đủ để đựng không ít nhu yếu phẩm. Lạc Vũ duỗi tay lấy nó ra, trong túi có kính viễn vọng và đèn pin loại nhỏ, còn có cả búp bê mà Doãn Trừng tặng cậu nữa.

Khuôn mặt tròn tròn mềm mại của Doãn Trừng thu nhỏ đã sớm bị ướt rồi, nhéo một cái là có thể vắt ra nước.

Lạc Vũ rũ mắt kiểm tra một lượt rồi cũng đặt bé cưng lên một phiến đá để hong khô, bản thân thì tuỳ tiện ngồi trên mặt đất đối diện với Trương Anh.

“Đêm nay cậu cùng tôi gác đêm trước.” Trương Anh giũ quần áo cầm trên tay ra, mặc lên người.

“Vâng.” Lạc Vũ gập chân ôm đầu gối, gác cằm lên cánh tay, ngân ngẩn nhìn đống lửa. Cậu đi theo đội Liệp Ưng lâu như vậy, da cũng bị phơi nắng đen hơn chút, màu da ngăm hơn cùng với đường cong cơ bắp rõ ràng cũng rất đẹp.

Trương Anh hừ một tiếng, cách ngọn lửa vỗ đầu cậu một cái. “Nhớ bạn trai kia của cậu hả? Nhớ thì được cái gì, có thể sống sót trở về là có thể gặp lại cậu ta rồi.”

Lạc Vũ cũng không ngẩng đầu lên “Vâng” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cách đối phó với bệnh nhân số 0, nghĩ một hồi lại mơ màng ngủ mất.

Trước khi ngủ, cậu mơ hồ có cảm giác có người đặt gì đó lên người mình.

Trong mơ, cậu thấy mình đánh một trận với con quái vật khổng lồ. Tên kia dùng xúc tua đánh gãy hai chân cậu. Cậu bám lên mấy cái đầu lâu đáng sợ trên thân hắn để bò lên, tìm đến khuôn mặt dữ tợn của bệnh nhân số 0 trên phần đầu của quái vật bạch tuộc, sau đó đâm dao găm trong tay vào đầu hắn.

Óc của bệnh nhân số 0 chảy máu đen, hắn đau đớn gào thét, tất cả những cái đầu trên thân hắn đồng thanh kêu khóc. Nhất thời, bên tai tràn ngập tiếng kêu như đến từ địa ngục.

Lạc Vũ đột nhiên bị đánh thức, nhưng tiếng động lớn kia không dừng lại mà chỉ chuyển từ tiếng khóc kêu thành tiếng nổ của động cơ.

Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Đoạn Vô Tắc vừa mặc áo phục vừa lao từ trong lều ra.

“Là đội cứu viện của tổ chức quốc tế không? Có phải không?”

Sắc trời dần chuyển sáng, ở nơi xa xuất hiện một chấm đen. Lạc Vũ lấy kính viễn vọng tuỳ thân ra nhìn, một chiếc máy bay trực thăng màu xám xuất hiện trong tầm mắt. Không phải loại của quân đội, cũng không được đánh số, trên thân máy bay chỉ có một hoa văn nổi bật.

Tay Lạc Vũ run lên, hồi lâu sau mới thấy rõ đó là hoa văn gì.

Là con cú mèo màu bạc, biểu tượng của viện nghiên cứu.

Ở một hướng khác, bệnh nhân số 0 đang rít gào trồi lên khỏi mặt nước, múa may đám xúc tua về phía cái máy bay đang lao về phía hắn.

“May tiếp ứng!” Trương Anh vội vã lớn tiếng ra lệnh, Lạc Vũ nhặt khẩu súng ngắm dẫn đầu chạy về phía bãi biển.

Máy bay càng lúc càng gần, Lạc Vũ chạy đến cạnh mép nước thì quỳ một gối xuống, nhắm chuẩn ống ngắm. Mỗi khi con quái vật vươn một cái xúc tua ra thì cậu sẽ không hề do dự nã một phát súng. Xúc tua bị bắn rụng chảy chất nhầy vẩn đục, không lâu sau lại nhanh chóng mọc ra cái mới.

Trình độ bắn súng của cậu chưa từng chuẩn xác đến vậy. Cậu giơ tay lên đạn nổ súng, lên lên xuống xuống đầy bình tĩnh quyết đoán, trong lòng lại kinh hoảng đến nôn nao.

Máy bay không hạ thấp độ cao, nhưng đã bay đến gần rồi. Cửa khoang chợt mở tung, một thân hình thon dài đứng cạnh cửa.

Lạc Vũ nhìn qua ống ngắm, ngón tay bóp cò chợt khựng lại.

Người nọ không hề do dự đeo dù nhảy ra ngoài rồi bung dù màu xám trắng giữa không trung, cánh dù chao đảo như một con chim khổng lồ đang bay lượn. Mái tóc dài xoã tung trong gió, vấn vương cùng vải dù.

Anh đón gió chậm rãi rơi xuống, không hề sợ hãi con quái vật khổng lồ gần trong gang tấc, từng chút từng chút đến gần Lạc Vũ ở gần chỗ nước cạn.

Tay Lạc Vũ bắt đầu không kìm được mà run lên, đầu óc như muốn nổ tung. Quái vật tìm được mục tiêu mới, lập tức quơ xúc tu về phía cái dù to lớn trên không nhưng lại bị phát đạn của Lạc Vũ cản phá.

Cậu bắn liên tiếp vài phát, mãi đến khi tất cả xúc tua của quái vật đều bị bắn nát, súng cũng đã hết đạn. Vì vậy cậu ném súng đi, đuổi theo bóng dáng đang đến gần đảo nhỏ kia.

Doãn Trừng cúi đầu rơi xuống phía dưới, Lạc Vũ bèn ngẩng đầu lùi về phía sau, dần dần thấy rõ mặt anh.

Màu da khỏe mạnh, đồng tử đen nhánh, mái tóc dài phiêu đãng trong không trung.

Lạc Vũ thấy bờ môi của anh giật giật, không nghe rõ tiếng nhưng cậu lại biết anh đang nói gì.

“Đỡ lấy anh.”

Vải dù màu xám trắng sau lưng anh khiến anh trông như thiên sứ từ trên trời giáng xuống đang giang rộng đôi cánh, gấp không chờ nổi mà muốn ôm lấy nhân loại.

Lạc Vũ mở rộng tay, nháy mắt đã lọt vào trong một vòng tay ấm áp.

Quán tính khiến cả hai ngã ra bờ cát, Lạc Vũ bị anh ôm chặt lấy, vào lúc họ tiếp đất kia, đôi môi của người nọ đã chạm môi cậu.

Mềm mại như bờ cát sau lưng cậu, tuy hơi lạnh nhưng trong miệng lại thấy ngọt lành thẫm đẫm tim gan.

Đầu tiên là cánh môi chạm nhau, sau đó biến thành xâm chiếm một tấc rồi thêm một thước triền miên mà mãnh liệt.

Lạc Vũ không từ chối, cậu chỉ thấy mình khát muốn chết rồi, vì thế cậu theo đuổi vị ngọt giữa răng môi Doãn Trừng theo bản năng.

Môi lưỡi, răng, cả hơi thở nữa

Hôn đủ rồi, Doãn Trừng nâng người dậy, đưa ngón tay chà lên môi Lạc Vũ, đôi mắt xinh đẹp cong thành một đường.

“Em thật ngọt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play