Chiều 31 tháng 12, tại một quốc đảo gần đường xích đạo có một máy bay trực thăng bay trên không trung.

Thiếu niên ôm súng, dựa vào một góc cabin ngủ gật. Sắc mặt cậu mỏi mệt, trên mặt dính đầy bùn đất, lông mi dính bụi chớp chớp, hẳn đang tiến vào giấc mơ do thiếu ngủ rồi.

Cánh quạt rẽ tầng mây, Lâm Nhị chậm rãi đậu máy bay bên bờ biển, Trương Anh dẫn đội xuống dựng trại.

Một giờ trước, bọn họ đã tiến hành giải cứu người dân bị mắc kẹt trong một thành phố nhỏ ở vùng nhiệt đới. Trương Anh cùng Giang Phàm nhảy dù tiến vào vòng vây của đám biến dị vật lộn vì những người không biết còn sống hay đã chết.

Xích đạo không có mùa đông.

Lạc Vũ đi trên bãi cát, nhìn ánh trăng bị sóng biển đánh tan mà ngẩn người.

“Một năm nữa sắp tới rồi.”

Đoạn Vô Tắc đi tới, hai tay đút túi, lấy chân hất nước.

Khi nói chuyện, Lạc Vũ thấy một chấm đen cắt ngang ánh trăng, tiếng cánh quạt từ xa truyền tới.

“Cái gì đấy?” Giang Phàm tạm dừng việc đang làm, đứng bên mép nước nhìn máy bay trực thăng phía xa.

Máy bay kia như một bóng đen, xẹt qua tầng mây bay thẳng về phía bọn họ.

“Là máy bay của tổ chức quốc tế!” Giang Phàm hô lên, “Bọn họ tới tiếp thêm vật tư cho chúng ta!”

Cùng lúc đó, máy bay đã xẹt qua đỉnh đầu, một hộp hình vuông có gắn dù lắc lư hạ cánh xuống mặt đất.

Nhóm người chạy như điên về phía hòm tiếp tế rơi xuống, đi xuyên qua rừng cây rồi tìm được nó trên một trạc cây cổ thụ.

Đó là một hòm kim loại nhỏ, vừa mở ra thì đã có một luồng không khí lạnh phả ra ngoài.

Lạc Vũ tập trung nhìn vào trong thì thấy năm ống chất lỏng màu lam quen thuộc.

Lâm Nhị cầm lấy tờ giấy trong hộp. “Là vắc-xin phòng bệnh.”

Hắn giơ tờ giấy ra trước mặt mọi người, tờ giấy viết “Vắc-xin phòng bệnh tổ chức quốc tế mới nghiên cứu ra, phát riêng cho quân đội để giải thiểu thương vong.”

Năm người quay ra nhìn nhau, Lâm Nhị lấy một ống quan sát cẩn thận, hỏi: “Cái này có hiệu quả thật không? Tổ chức quốc tế không lấy chúng ta ra làm thí nghiệm đâu nhỉ?”

“Có tác dụng.” Lạc Vũ lấy một ống, chất lỏng màu lam này rất quen thuộc với cậu.

Lâm Nhị hừ một tiếng. “Sao cậu có thể đảm bảo nó hữu dụng chứ?”

Từ khi nhiệm vụ của họ bắt đầu đến nay, Lâm Nhị đã không vừa mắt với Đoạn Vô Tắc và Lạc Vũ xuất thân từ quân tình nguyện, không có việc gì là lại hạnh họe với họ. Lạc Vũ đã quen rồi, cậu không đáp lời mà bóc lớp bọc kim tiêm đâm vào cánh tay.

Đoạn Vô Tắc không ngờ cậu lại tự tiêm không chút do dự như vậy, vội vàng định ngăn lại nhưng Lạc Vũ đã nhanh tay hơn, cậu tiêm chất lỏng vào tĩnh mạch.

Lạc Vũ bị choáng váng, ngã người ra phía sau. Trương Anh đỡ lưng cậu, dìu cậu ra ngồi cạnh gốc cây.

Mạch máu nổi lên như có gì đó bên trong, theo nhịp tim khuếch tán toàn thân. Cậu cảm thấy như mình bị ném vào một cái đầm lầy đầy dao, bị vô số con sâu bò ra gặm cắn da thịt.

Cậu thấy Giang Phàm và Đoạn Vô Tắc nôn nóng hoảng hốt lay vai mình, Lâm Nhị khoanh tay đứng một bên, Trương Anh ấn cậu xuống xem vết thương của cậu.

Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, loáng một cái, cậu thấy mình lọt trong một không gian toàn màu trắng, chân như đạp trên mây.

Sâu trong khoảng màu trắng mênh mông có một bóng hình màu đen mơ hồ.

Nhưng cậu không thể tiến lên, sau một hồi choáng váng, cậu mở mắt thì lại trước mắt đã là đồng đội.

“Không sao chứ? Có… cảm giác thế nào?” Giang Phàm hỏi.

Lạc Vũ xoa xoa huyệt thái dương, “Không cảm thấy gì, hơi váng đầu.”

Trương Anh thấy cậu không còn chỗ nào khác không khoẻ thì yên lòng, “Vẫn nên tiêm vào thôi, đồ tổ chức quốc tế đưa tới hẳn sẽ không có hại.”

Bọn họ đi qua mở hòm kim loại ra, lần lượt tiêm vắc-xin vào.

Lạc Vũ chống tay đứng lên, cậu cảm thấy hơi nóng nên đi ra rặng đá ngầm bên bờ biển ngồi.

Còn mười mấy phút nữa là sang năm mới, hẳn bây giờ căn cứ phía Đông náo nhiệt lắm. Cậu nằm trên tảng đá ngầm, lấy một món trang trí bằng bông trong túi ra.

Đôi mắt của “Doãn Trừng” được ánh trăng chiếu sáng, giống như ngay lập tức có thể chớp chớp nháy mắt với cậu vậy.

Lạc Vũ hãy còn cười một hồi, đưa búp bê đến bên môi hôn một cái.

“Chúc mừng năm mới.”

Ở căn cứ phía Đông cách đó hơn ngàn cây số, giờ đây đèn đuốc sáng chưng. Để không dụ tang thi biến dị đến, quân đội cho mở hết đèn điện của thành phố Thuỵ Thường, thoáng chốc, thành thị lâu ngày không một bóng người lại trở nên phồn vinh.

Đám đông trên quảng trường kích động, nhỏ giọng đếm ngược theo con số ở trên màn hình.

Mới đầu còn có người lớn tiếng hoan hô, khi đếm đến 10 thì mọi người dần lắng lại.

Người theo đạo lẩm nhẩm, thành kính cầu nguyện bình an với vị thần trong tín ngưỡng của mình; người không theo đạo cũng lẳng lặng cầu nguyện. Người thân ôm lấy nhau, các cặp tình nhân đan tay, trẻ con nắm tay người lớn, còn người già đỡ đần lẫn nhau.

Khuôn mặt của bọn họ được màn hình chiếu sáng, mắt ai cũng đong đầy những giọt nước mắt nóng hổi.

Bọn họ nhỏ giọng đếm:

“Mười, chín, tám, bảy…”

Một năm u ám nhất của nhân loại đã qua đi, bọn họ mong mỏi thoát khỏi hải đảo, trở lại đất liền.

“Sáu, năm…”

Trên đảo nhỏ cách đó mấy dặm, viện nghiên cứu đèn đuốc sáng trưng.

Lạc Lâm cùng Doãn Trừng đứng phía trước cửa sổ, nhìn ánh đèn lộng lẫy phía xa qua cửa kính.

“Nghỉ ngơi ba ngày rồi, cháu thấy thế nào?”

“Tốt lắm ạ.” Doãn Trừng quay đầu, híp mắt cười với bà, “Cháu cảm thấy… có thể tiếp tục trị liệu.”

Lạc Lâm chăm chú nhìn khuôn mặt của thanh niên nọ, thở dài. “Ngày nào cháu cũng thúc giục cô tiếp tục trị liệu cho mình, nhưng cháu mới tỉnh dậy ba ngày trước… Cháu muốn cuộc sống của mình mãi mãi chìm trong hôn mê sao?”

“Không, cháu chỉ… hy vọng nhanh chóng… khỏi bệnh.” Doãn Trừng xoay xoay cổ tay, “Chuyện này với mọi người… là chuyện lớn. Đúng không, mẹ?”

“Đừng gọi bậy,” Lạc Lâm bị anh chọc cười, nhưng mà bầu không khí nhẹ nhàng chỉ duy trì được một lúc. Bà xoay người rời khỏi trước cửa sổ, cầm lấy ống châm cạnh giường bệnh, “Lại đây đi.”

Doãn Trừng đi đến mép giường nằm xuống, chủ động điều chỉnh tư thế để lộ lỗ kim sau cổ. Kim tiêm rất lớn, lại thường xuyên tiêm vào cổ, mỗi lần miệng vết thương kết vảy lại phải đâm kim vào. Lâu ngày, sau cổ anh đã thành một mảng xanh xanh tím tím.

Lạc Lâm đỡ vai anh, đâm kim vào.

Sau khi được tiêm thuốc, đầu Doãn Trừng trĩu nặng, nằm xuống. Lần trước sau khi tiêm thuốc anh đã mất hết tri giác, sau khi tỉnh lại thì đã một tháng sau.

Lần này, anh không biết mình sẽ ngủ bao lâu, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không.

Nếu không thể tỉnh lại, anh cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Lạc Vũ nhào lên người mình khóc lóc. Nhóc xinh đẹp mắt hồng hồng, ôm lấy anh, vùi mái tóc bông bông xù xù vào chăn. Có lẽ khi sốt ruột còn vừa khóc vừa hôn anh nữa, xem xem có thể đánh thức người đẹp ngủ say bằng nụ hôn không.

Doãn Trừng rất muốn mở miệng hỏi Lạc Lâm một câu, nhưng anh không thể mở miệng.

Tiếng Lạc Lâm vang lên trước khi anh mất ý thức.

“Chàng trai trẻ, muốn làm con tôi thì phải tỉnh lại.”

“Ba, hai, một…”

Tiếng đếm ngược ở nơi xa đếm đến 0, trên màn hình hiện lên một dòng chữ:

Năm mới, chúng ta nhất định có thể quay về nơi cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play