Lạc Vũ mơ màng nằm trên ghế sofa trong phòng chung cư ngủ đến hừng đông. Vốn trong căn cứ cậu cũng không có công việc gì, giờ ngoài huấn luyện ra thì cũng chẳng còn việc gì.

Doãn Trừng không muốn gặp cậu, đương nhiên là cậu cũng không có cách nào xông vào viện nghiên cứu, vì vậy cậu đành đi tham gia huấn luyện.

Ban ngày người trong doanh trại huấn luyện rất ít, Trương Anh đã bị điều đi làm nhiệm vụ, Giang Phàm cũng ăn không ngồi rồi cũng đang tập bắn một mình trên sân tập.

Lạc Vũ rất có thiên phú trong mảng bắn súng, cậu học Giang Phàm không lâu là đã lên tay.

Hai người đều không có việc gì để làm bèn đắm chìm trong sân tập bắn khép kín luyện tập không ngừng, khi học ra khỏi quân doanh thì đã hoàng hôn rồi.

“Cậu được đấy.” Ra khỏi quân doanh, Giang Phàm vỗ vai Lạc Vũ đầy tán thưởng, “Tập luyện chăm chỉ vào, sau này có khi còn được đi làm nhiệm vụ cùng đội ngũ chính quy ấy chứ.”

Lạc Vũ ngượng ngùng gãi ót, trong lòng thầm cảm ơn chút gen di truyền của ông nội.

Hai người ăn cơm tối cùng nhau rồi tách ra. Trước khi đi, Lạc Vũ còn không quên đóng một phần mang về cho Doãn Trừng. Tuy không biết thức ăn đã nấu chín không còn máu tươi có hợp khẩu vị của anh hay không, nhưng tóm lại cậu có thể tìm một lý do đến thăm anh.

Hôm nay viện nghiên cứu rất vắng vẻ, chỉ có hai nghiên cứu viên đang trực ban thôi.

“…Chị Đan không có ở đây ạ?” Lạc Vũ cầm hộp cơm hỏi cô gái ngồi trước bàn làm việc.

Hiển nhiên cô gái còn chưa ăn tối, mắt cứ nhìn dán vào hộp cơm thơm ngào ngạt trên tay cậu.

“Bị gọi đi họp rồi, trao đổi tiến độ nghiên cứu với tổ chức quốc tế ấy.”

“Thế à.” Lạc Vũ chú ý tới ánh mắt của cô, giơ hộp cơm lên mỉm cười xấu hổ, “Ngại quá, mang cơm cho người khác.”

Nhưng lúc này Doãn Trừng được cậu mang cơm cho cũng đang ăn cơm. Khi Lạc Vũ tiến vào phòng bệnh, cô gái cậu gặp lần trước đang cầm thìa đút cơm trộn cá tuyết cho anh. Hương thơm của cá tuyết sốt cà chua khiến người ta ngửi thôi đã thèm. Cúi đầu thì thấy cơm còn rắc thêm mè đen.

Lạc Vũ đứng ở cửa, cúi đầu nhìn thoáng qua hộp cơm không có gì bắt mắt trong tay mình, tự nhiên thấy hơi chua xót.

Cơm trộn cá tuyết rất thơm. Cô gái cầm thìa, bản thân còn đang nuốt nước miếng, vì tinh thần làm khoa học nên mới nhịn không tự ăn hết.

Nhưng Doãn Trừng không mảy may động lòng trước mỹ thực. Hai tay anh bị trói lại, ngồi dựa đầu giường, vẻ mặt vô cảm nhìn cơm cá tuyết trước mặt.

Cô gái sắp khóc đến nơi rồi, vừa đói vừa mệt, mắt cụp xuống, kêu rên như xin tha: “Anh đẹp trai à, xin anh đấy… anh ăn chút gì đi, tôi còn chưa được ăn tối đâu…”

Trong lòng Lạc Vũ nói thầm đừng ăn đừng ăn, cậu cầm hộp cơm đi đến, “Để tôi.” Nói đoạn ngồi xuống cạnh cô nàng.

Cô gái quay đầu, mắt sáng lên. Cô như nhìn thấy chúa cứu thế vậy, lập tức bật dậy đứng sang một bên, cung kính đưa hộp cơm cho Lạc Vũ.

Người Doãn Trừng không nhúc nhích, mắt lại chuyển tới trên người Lạc Vũ.

Lạc Vũ không biết anh thế này có phải là vẫn không muốn gặp cậu không, đành lấy thìa xúc một miếng cá đưa đến bên miệng anh như đang thăm dò.

“… Ăn một chút nhé?”

Cá tuyết vàng ươm ngon miệng, Doãn Trừng lại chẳng thèm nhìn, mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ như thể đây mới là đồ ăn.

Lạc Vũ cho rằng anh còn đang đơn phương cự tuyệt mình, lập tức thấy nhụt chí, đưa miếng cá kia vào miệng mình.

Vừa thơm vừa giòn, phí của giời.

Không ngờ Doãn Trừng lại nâng tay chỉ vào hộp cơm Lạc Vũ mang đến.

Không nghĩ tới Doãn Trừng nâng lên một bàn tay chỉ, chỉ hướng Lạc Vũ mang đến hộp cơm.

“…Muốn ăn cái này à… Cái này không ngon như cơm cá tuyết đâu.”

Doãn Trừng không chịu, gần như trừng mắt ra lệnh cho cậu.

“Được rồi, anh không ăn được thì phải bảo em nhé.” Lạc Vũ ấp úng mở hộp cơm ra, gắp cho anh một miếng thịt kho.

Tài nguyên trên đảo khan hiếm, cá thì đầy rẫy nhưng mấy loại thịt khác lại hiếm có khó tìm. Hôm nay lúc ăn cơm, Lạc Vũ phải che chắn không cho Giang Phàm ăn mất thịt kho, tất cả là để mang về cho Doãn Trừng.

Doãn Trừng sửa thái độ tuyệt thực lúc trước, há mồm ăn thịt. Có lẽ với người bị nhiễm thì ăn chín uống sôi không ngon miệng lắm, mà Doãn Trừng vẫn cố ra vẻ mình thích như đang dỗ Lạc Vũ. Cô gái thấy Doãn Trừng đã chịu ăn thì để lại một câu “Tôi tan tầm đây” rồi hí hửng đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Doãn Trừng và Lạc Vũ.

Rất nhanh đã hết nửa bát cơm. Lạc Vũ nhìn thấu màn diễn vụng về của Doãn Trừng cũng không vạch trần, cậu biết anh thực sự không thích ăn chín nên không đút tiếp nữa.

Quả nhiên anh tùy ý để đút cơm không phải vô sự hiến ân cần. Khi Lạc Vũ xoay người dọn hộp cơm, Doãn Trừng đột nhiên giơ tay lên, dùng cánh tay thon dài làm dây thừng tròng qua đầu Lạc Vũ. Anh đan hai tay vào nhau, đặt lên bụng nhỏ của Lạc Vũ rồi hơi dùng sức kéo về phía mình, Lạc Vũ hô nhẹ một tiếng rồi ngồi vào lòng anh.

Suýt nữa thì Lạc Vũ đã làm đổ hộp cơm cá trên bàn. Cậu bị Doãn Trừng ôm ngồi lên đùi, lưng dựa vào ngực anh.

Doãn Trừng gác cằm lên vai cậu, ỷ vào việc mình là người bệnh mà tùy ý thổi khí bên tai cậu.

“Lần trước… Không phải cố ý.”

“…Đừng giận.”

Giọng anh khàn khàn, giống như đang rót ma chú mê hoặc lòng người vào tai Lạc Vũ vậy. Lạc Vũ cảm nhận được cái tay đang đặt trước người mình của Doãn Trừng đang nhẹ nhàng ấn lên bụng nhỏ của cậu như đang dỗ dành con mèo mình nuôi.

“Em không giận.” Lạc Vũ cúi đầu sờ ngón tay của anh, “… Lần sau đừng đẩy em ra xa, em không sợ anh làm em bị thương đâu.”

Doãn Trừng thấp giọng đồng ý. Tấm kính trên cửa tủ dựa tường phản chiếu bóng dáng của họ. Lạc Vũ thấy mình đang ngồi trên đùi Doãn Trừng, cậu bị anh ôm, mặt bắt đầu đỏ định đi xuống.

“Đừng,” Tay Doãn Trừng bị trói vào với nhau không chịu buông cậu ra, anh áp trán lên hõm cổ cậu, “… Ôm một lúc.”

Hai người đều không nói chuyện, cứ ôm nhau như vậy. Lạc Vũ không biết việc Doãn Trừng nhớ lại có ảnh hưởng gì đến anh không, cậu chỉ thấy anh thêm dính người thôi.

Lạc Vũ không dám dựa hẳn vào người anh, không lâu sau lưng đã mỏi eo đã đau, lại sợ Doãn Trừng không cho cậu đi nên đành thương lượng với anh.

“Học trưởng đừng ôm em nữa, em đưa anh ra bờ biển đi dạo một lúc nhé.”

Đêm nay tự nhiên lại ít lính trực, hỏi ra mới biết họ cũng bị gọi đi tham gia hội nghị quốc tế. Bên cạnh lưới sắt không có người gác, Lạc Vũ tìm đến một góc, ngựa quen đường cũ vén một góc lưới sắt đã bị người ta phá hỏng ra.

“Đi đường này này.” Lạc Vũ chui qua rồi duỗi tay kéo Doãn Trừng, “Lúc trước em thường xuyên chuồn ra ngoài này bắt cua với hàng xóm đấy.”

Hai người chậm rãi tản bộ ở chỗ nước cạn, ánh trăng chiếu xuống mặt nước rồi lại bị bước chân của thiếu niên đạp vỡ.

“Vào trong nước đi anh.” Lạc Vũ đứng trong nước, thì thầm gọi, “Nước biển lạnh quá đi.”

Doãn Trừng thong thả đi tới, học theo cậu cởi giày cởi tất bước vào trong nước. Lạc Vũ lại nhớ ra Doãn Trừng sợ lạnh, cậu chạy qua dắt anh về bờ. Tay Doãn Trừng lạnh như nước biển, nắm vào tay rất thoải mái.

Hai người tìm một mỏm đá ngầm ngồi xuống, Lạc Vũ dùng chân đá nước, chống tay tựa lên vai Doãn Trừng ngắm trăng. Bãi biển yên lặng đến độ chỉ còn tiếng ve kêu, giờ đây nơi này đúng là rất ra dáng chốn hẹn hò của các cặp đôi.

Nếu không có vụ tai nạn khó tin này thì có lẽ mỗi tối họ có thể ra bãi biển cùng ngắm trăng.

Tập bắn súng cả ngày, Lạc Vũ thấy hơi mệt, tưởng tượng các loại cảnh tượng hẹn hò với Doãn Trừng một lúc đã ngủ mất.

Doãn Trừng nghe tiếng hô hấp đều đều, cúi đầu là nhìn thấy hàng mi dài của Lạc Vũ. Gió biển thổi tóc vàng mềm xốp của cậu dựng ngược lên, nhìn rất đáng yêu.

Vì thế anh nhẹ nhàng xoay vai thiếu niên, đặt lên mí mắt cậu một nụ hôn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play