Một năm sau khi virus tang thi bùng phát.

Đường bê tông bốc mùi khó chịu dưới cái nắng gay gắt. Lạc Vũ ngồi trên ghế lái của xe địa hình, đưa lưng về hướng cầu vượt biển, cậu ngẩn người nhìn căn cứ đằng sau xe.

Lưới điện cao 3m bao quanh hòn đảo, xuyên qua những lớp thép chồng chéo có thể nhìn thấy tấm biển cảnh báo được viết bằng sơn “Cảnh giác với những người bị nhiễm bệnh.” Người canh gác đóng quân ở cửa, lính giác trên tháp canh, quân nhân mặc quân phục ngụy trang đi tới đi lui, ai ai cũng bận rộn với công việc của mình. Nhìn qua lưới điện thì những bóng người đó như bị chia thành mấy khối, trông có chút không chân thật.

Đây là ngày thứ 315 cậu được đội cứu hộ đưa đi, đã gần một năm từ khi virus tang thi bùng nổ. Những người sống sót của khu vực phía Đông tập trung lại trên một hòn đảo lớn. Các nhóm cứu hộ đã dành một tháng để dọn sạch các thành phố trên đảo và xây dựng lại một thành phố quy mô nhỏ dựa trên cơ sở hạ tầng ban đầu. Doanh trại quân đội đặt ở ngay lối vào, bên trong là khu sinh hoạt, không khác gì một thành phố bình thường.

Những người sống sót ở phía Đông tập trung trên đảo, nối đảo với quê hương cũ của họ bằng một cây cầu vượt biển.

Thảm họa đã để lại cho những người sống sót những ký ức không thể xóa nhòa, Lạc Vũ thường xuyên mơ thấy tay mình dính đầy máu tươi, cảnh sau lưng bị biến dạng, hiện ra những cánh cửa dính đầy vết máu hình bàn tay.

Một người mới chỉ chính thức quen cậu một buổi chiều, rốt cuộc phải thích thầm cậu bao lâu để có thể vô tư tự nhảy xuống vực sâu vì cậu cơ chứ?

Lạc Vũ lại nghĩ về Doãn Trừng, cậu mệt mỏi nằm sấp lên vô lăng, sờ sờ tay trái của mình.

“Chỉ huy Trình nói tuần sau sẽ có người bên quân đội tới dọn dẹp các thành phố, thành phố Thụy Thường là nơi đầu tiên bị ném bom oanh tạc, cho nên đây là lần cuối chúng ta vào thành phố tuần tra, nhất định phải đảm bảo trong thành phố không còn người sống sót!”

Một giọng nữ xuất hiện cùng tiếng giày cao gót tiến lại gần, tiếng vang dồn dập mang theo chút tức giận.

“Cô có biết trung tâm thành phố Thụy Thường nguy hiểm thế nào không? Hơn nữa virus đã bộc phát được một năm rồi, trong trung tâm ngoài đám tang thi kia ra thì làm gì còn có người nào sống được chứ?”

Một nam một nữ đang cãi nhau xuất hiện trong gương chiếu hậu của chiếc xe địa hình.

Người phụ nữ mặc áo khoác trắng nhăn mày đi đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ, cô đóng sầm cửa xe lại. Người đàn ông theo sau mặc quần áo ngụy trang đeo súng, im lặng ngồi ghế sau cùng một người lính khác.

“Nhất định phải đến trung tâm thành phố Thụy Thường một chuyến.” Người phụ nữ khoanh tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Cô chán sống rồi à? Trung tâm thành phố…”

“Trung tâm thành phố thì sao? Tôi đã theo đội cứu hộ vào trung tâm thành phố để cứu người đấy!” Người phụ nữ cao giọng, cô quay đầu nhìn Lạc Vũ đang nhoài người nằm sấp trên vô lăng, đưa tay kéo cậu dậy, “Đứa bé này, Lạc Vũ, chính là do tôi đưa về. Lúc ấy thằng bé ở trên sân thượng ký túc xá đại học Thụy Thường…”

“Chị Đan…” Lạc Vũ đẩy tay cô ra, “Đừng nói nữa ạ.”

Đan Hi Thanh dừng chủ đề này lại, cô thở dài, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông: “Bây giờ vật tư trong căn cứ thiếu thốn thế nào chẳng nhẽ anh không biết sao? Để tất cả vật tư bị đốt thành tro thì chúng ta lấy gì ăn?”

“Chúng ta chỉ có bốn người và một cái xe, đi rồi thì về kiểu gì?” Giọng nói của người đàn ông cũng lớn hơn, thanh niên ngồi cạnh anh ta cũng sợ run, siết chặt khẩu súng trong tay.

“Anh…”

“Cái đó… Mọi người à…”

Lạc Vũ giơ tay cắt ngang cuộc tranh luận không có kết quả này lại, “Lúc trước em là sinh viên đại học Thụy Thường, em khá quen thuộc đường đến trung tâm thành phố, em có thể đưa mọi người đến đó, giảm thiểu tổn thất.”

Mọi người quay đầu nhìn cậu.

“… Em thấy chúng ta có thể thử, dù sao chúng ta chưa từng tới khu vực đó, biết đâu lại tìm được đồ dùng, vật tư sinh hoạt hoặc người sống thì cũng đáng giá.” Lạc Vũ chớp chớp mắt, “Hơn nữa đã một năm trôi qua rồi, hẳn số người bị nhiễm sẽ không nhiều như lúc trước.”

Đan Hi Thanh trưng vẻ mặt đắc ý cười cười với hai người ngồi ghế sau: “Thấy chưa, bác tài đã bảo đi là đi.”

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn rất xấu nhưng anh ta cũng có chút bị thuyết phục, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cũng miễn cưỡng gật đầu. “Được rồi, có biến lập tức trở về.”

Lạc Vũ khởi động xe. Động cơ được cái tiến xong thì phát ra tiếng rất nhỏ, chiếc xe đi một mình qua cầu vượt biển, tựa một cánh chim lẻ loi lạc giữa biển cả mênh mông.

Hai người vừa nãy không hợp ý nhau giờ cũng không nói gì, Đan Hi Thanh cảm thấy hơi xấu hổ, cô lục tìm một cái đĩa rồi mở nhạc.

Điệu nhạc rock từ thế kỷ trước khiến bối người trong xe thoáng quên đi bên ngoài kia đầy rẫy tang thi và dịch bệnh.

Ban đầu mọi người nghĩ chỉ cần một năm là có thể về lại nhà, sau đó họ dần phát hiện ra rằng cuộc chiến đấu giữa người sống và người bị nhiễm bệnh mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Việc nghiên cứu vắc-xin không có tiến triển mấy, nhu yếu phẩm ngày càng trở nên khan hiếm, và tệ hơn nữa là những người giàu có vẫn hoành hành, đầu cơ trục lợi.

Kế hoạch duy nhất có thể được thực hiện bây giờ là từ từ dọn sạch các thành phố không còn người sống, ném bom san phẳng nó rồi xây dựng lại.

Đây là một kế hoạch lớn.

Đan Hi Thanh buồn bực tựa đầu lên cửa sổ, cô nhìn Lạc Vũ đang lái xe.

Cậu vẫn giữ mái tóc vàng nhạt bồng bềnh, ngũ quan rõ nét sắc sảo, nhìn qua thì không giống người ở đây nhưng vẻ mặt và thần thái lại giống những người trẻ tuổi khác trong căn cứ.

“Giống Lorraine thật đấy.” Cô cảm thán một câu.

“Dạ?” Lạc Vũ hơi nghiêng đầu, “… Bà ấy vẫn khỏe chứ ạ?”

“Khỏe.” Đan Hi Thanh vươn vai, “Chỉ là bận bù đầu luôn, từ khi cô ấy biết cậu an toàn thì chưa từng liên lạc lại với chúng tôi, nhưng cậu yên tâm đi, không có cô ấy ở đây thì chị có thể làm mẹ cậu mà.”

“……”

Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe rời khỏi cầu vượt biển, thành phố đằng sau tấm lưới thép không còn nằm trong tầm mắt của họ nữa.

“Tắt nhạc đi.” Người đàn ông ngồi ghế sau ngồi dậy, mở cửa sổ ra rồi vươn súng ra ngoài thăm dò, “Mấy người đó không chịu được nhạc rock đâu.”

Lạc Vũ nghe lời tắt nhạc.

Trên đường không có một bóng người, chỉ có mấy vết máu khô két lại chưa bị nước mưa rửa trôi, trông chúng như những vết soi môi bám trên đường nhựa. Bên lề đường là xe ô tô bị đâm vào cột điện, cửa kính của cửa hàng bị đập vỡ, thậm chí còn có bộ xương dính máu vặn vẹo, chân tay đứt gãy. 

Tất cả mọi thứ đều thể hiện đây là một thành phố bị bỏ lại bởi những người sống sót.

“Đi về phía nào đây ạ?’ Lạc Vũ giảm tốc, “Đi vào trung tâm thành phố hay đi đường vòng để tuần tra?”

“Đại ca, hỏi anh đấy.” Đan Hi Thanh đưa tay gõ lên nóc xe.

Người đàn ông chần chờ một hai giây, đại khái là nhìn đồng hồ rồi đáp, “Đi thẳng vào trung tâm đi, sợ không đủ thời gian.”

Trên đường chỉ có mấy con tang thi đi lang thang, dựa theo thông cáo chính thức thì đây được gọi là trạng thái ngủ đông.

Một số kiến thức hỗn loạn theo nó hiện lên.

“… Cậu có lo lắng không?” Suy nghĩ của Lạc Vũ được cảm giác trên cánh tay kéo về hiện thực, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Đan Hi Thanh đang dùng móng tay dài nhọn chọc cậu.

“Không ạ.”

“Người trẻ mà.” Đan Hi Thanh đổi sang giọng điệu lão làng từng trải, cô vỗ bả vai cậu ý bảo cứ thoải mái đi, “Rèn luyện thêm là được, cậu nhìn đại ca này này, xuất thân từ bộ đội tinh anh đấy, đi theo anh ta thì sẽ được bảo vệ bình an trở về.”

“Đúng đó, đại ca của tôi siêu lợi hại!” Cậu lính trẻ ngồi sau cũng chen lời, “Mỗi lần ra ngoài tôi chỉ cần đi theo anh ấy thôi, đại ca đánh bọn quái vật kia bách phát bách trúng!”

“Nói nhảm ít thôi!” Giọng người đàn ông vang lên, “Quan sát kỹ xung quanh, không thể buông lỏng cảnh giác so với những nơi chúng ta từng đi khi ở trung tâm thành phố được!” 

Lạc Vũ im lặng nghe, trong lòng càng thêm bất an. Một tân binh, một nhân viên nghiên cứu, cộng thêm một người lái xe không có khả năng chiến đấu, nhìn thế nào cũng thấy hơi nguy hiểm.

Tiến vào khu nội thành, đầu đường bắt đầu xuất hiện mấy con tang thi, âm thanh của động cơ được cải tiến rất nhỏ, không làm kinh động đến chúng, trên người mấy con tang thi có vẻ mặt dữ tợn này toàn là máu, cả đám buông thõng tay đi về phía trước một cách vô định. Nếu không phải con thiếu tay, con thiếu chân, hoặc đầu bị biến dạng thì chúng đã trông giống như đang mộng du.

“Chú ý tìm mấy cửa hàng chưa bị cướp.” Đan Hi Thanh áp mặt lên cửa kính, “Cố gắng mang thêm chút đồ về, nếu không bom được rải xuống thì sẽ hóa hư vô hết đấy.”

Lạc Vũ nhìn xung quanh, đi về phía khu thương mại của thành phố.

Khi họ đến gần cầu vượt ở trung tâm, số lượng tang thi cũng tăng dần lên.

Lạc Vũ đánh tay lái xuống khỏi cầu vượt, một tang thị nghẹo đầu giương nanh múa vuốt vọt tới.

Cậu nhìn khuôn mặt đáng sợ gần ngay gang tấc, bất giác đánh vô lăng sang trái, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang chói tai. 

“Cậu trốn làm đ*o gì!”

Đan Hi Thanh hô lên, nghiêng người đoạt lấy vô lăng. Một tiếng rầm trầm đục vang lên, cái đầu bẩn thỉu của tang thi đập vào thành xe việt dã kiên cố.

Lạc Vũ đạp chân ga theo bản năng, tiếng thứ gì đó bị nghiền nát lọt vào tai cậu, âm thanh đó khiến người ta nổi hết cả da gà. 

Chiếc xe xóc nảy dữ dội.

“Mẹ kiếp…” Đan Hi Thanh thở hổn hển, “Cũng có phải người sống đâu, cậu đánh lái để đụng chết chúng ta à?”

Vốn Lạc Vũ còn chưa lấy lại hồn vía, không để ý đến lời quở trách của Đan Hi Thanh. Cậu nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, tang thi xui xẻo kia nằm sấp trên mặt đất, thân thể hẵng còn co giật.

Cậu lính trẻ ngồi ghế sau đột nhiên hét lên một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước: “Mọi… mọi người nhìn về phía trước…”

Lạc Vũ nhìn theo hướng anh ta chỉ, dưới ánh mặt trời chói chang, một đám bóng đen lay động, phát ra tiếng kêu rên, nhanh chóng di chuyển về phía bọn họ.

“Chúng ta đừng đi nữa!” cậu lính trẻ lay bả vai cậu: “Sao tự dưng lại nhiều tang thi thế này!”

“Đừng hoảng.” Đan Hi Thanh gạt tay anh ta ra, “Chúng chỉ có số lượng lớn thôi, xông lên đánh là được, cậu cho rằng súng trong tay đại ca cậu là đồ chơi à?”

Lạc Vũ nắm vô lăng, thầm đếm số lượng tang thi, trong tầm nhìn có thể đếm được có khoảng 90 con.

“Không nhiều lắm, chúng ta xông lên đi.”

Người đàn ông đặt khẩu súng lên nóc xe và ra lệnh.

Lạc Vũ biết đó là mệnh lệnh cho mình.

Cậu hít sâu một hơi, gạt cần, tăng tốc, đạp mạnh vào chân ga.

Xe việt dã phóng nhanh xuống, nương theo độ dốc của cầu vượt mà lao về phía đội quân tang thi.

Lạc Vũ nắm chặt vô lăng, cậu nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt dữ tợn của một trong số chúng, tông thẳng vào đó.

Kính chắn gió bị chặn bởi một cái gì đó màu đen. Xương cứ đụng vào cửa xe từng đợt một, kèm theo đó là sự xóc nảy kịch liệt khiến người ta sởn tóc gáy. Lạc Vũ vẫn đạp mạnh chân ga, giữa lúc hỗn loạn, cậu nghe được tiếng súng phía trên đỉnh đầu.

Cậu lính ghế sau xả một tràng tục tĩu, mặc dù tay run rẩy nhưng cậu ta vẫn đưa súng ra ngoài để xua đuổi đám người nhiễm bệnh đang đuổi theo họ.

Trong lúc hỗn loạn, Lạc Vũ nhìn thấy những khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của tang thi đè lên cửa kính rồi bị húc ra xa.

Thời gian mấy dây mà dài tựa mấy năm, đợi đến khi kính chắn gió chỉ còn lại màu máu thì cuối cùng họ nhìn thấy ánh sáng hy vọng, thoát khỏi vòng vây của bức tường tang thi.

Người đàn ông buông tay vỗ vỗ bả vai Lạc Vũ như cổ vũ.

Lạc Vũ không giảm tốc độ, tiếp tục lao ra đường lớn, mãi đến khi đám tang thi chỉ còn là mấy chấm nhỏ trong gương chiếu hậu cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Xe đi thêm 300m nữa, tới một ngã ba.

Trước cửa siêu thị lớn ở góc giao lộ có treo một cái đèn màu nhỏ.

Đèn được treo phía trên cửa kính, sặc sỡ, trên đường phố đẫm máu trông rất nực cười, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Nhưng sự đáng yêu xuất hiện ở đây thì chỉ khiến người ta điên đầu.

Lạc Vũ rùng mình một cái.

Cuộc vật lộn kịch liệt vừa rồi như chỉ là ảo ảnh, thành thị yên tĩnh đến vô tận.

“Đi vào xem chút đi.” Đan Hi Thanh nói rồi dẫn đầu xuống xe.

Lạc Vũ tắt máy, tùy ý đút chìa vào túi, sau đó đi theo cô.

Lạc Vũ và Đan Hi Thanh đi tới cửa, liếc nhìn nhau một cái.

Cửa kính của siêu thị sạch sẽ sáng bóng, đèn bên trong cũng sáng. Không biết có phải do sở thích của chủ siêu thị hay không mà trên mỗi kệ đều bày một cái đèn màu nhỏ.

Lạc Vũ tiện tay cầm một gói bim bim khoai tây lên nhìn, ngày hết hạn là năm ngoái.

“Lạc Vũ!” Đan Hi Thanh đẩy một cái giỏ hàng từ xa đi qua, “Tìm những thứ có thể dùng rồi mang về! Lần này chúng ta không bị lỗ, siêu thị này vẫn còn rất nhiều thứ!”

Đây là một siêu thị hai tầng có diện tích không nhỏ, tầng 1 là thực phẩm, tầng hai là đồ nội thất và các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt. Ngoại trừ các kệ gần cửa bị cướp sạch ra thì vẫn còn rất nhiều thứ chưa bị lấy đi.

“Cậu nghe lời chị Đan quá nhỉ.” Cậu lính trẻ tựa lưng vào kệ hàng, trong tay cầm một gói bim bim đã hết hạn, vừa ăn vừa nói với Lạc Vũ đang đứng cạnh lấy nước khoáng, “Hôm nay nếu có thể sống sót trở về thì đi xin hỗ trợ ở viện nghiên cứu di, chị ấy thích mấy người trẻ tuổi ngoan ngoãn như cậu, cậu còn đẹp trai thế này cơ mà.”

Lạc Vũ khẽ ngẩng đầu cười, tầm mắt nhìn đến cái kệ đang lắc lư sau lưng cậu ta.

“Cẩn thận!”

Cậu tiến về lên trước kéo cậu lính trẻ về phía mình, kệ hàng đằng sau đổ rầm xuống, dầu ăn nước tương các loại lăn lốc đầy đất.

Cậu lính hoảng sợ quay đầu nhìn cái kệ tự nhiên đổ: “Tôi… tôi không động đến nó mà…”

“Sao thế?” Đan Hi Thanh cũng chạy tới.

Lạc Vũ quay đầu nhìn thoáng qua chỗ cửa siêu thị, đột nhiên tim đập cực nhanh.

“Lui về phía sau đi.”

Giọng người đàn ông vang lên từ phía sau, Lạc Vũ bị anh ta kéo ra sau.

Cậu lính trẻ không rõ chuyện gì đang xảy ra cũng đứng ở hàng trước rồi giơ súng lên.

Một lát sau, một đám tang thi vọt từ bên ngoài vào.

Số lượng vượt xa đám họ đụng phải ở chân cầu vượt.

“Chúng nó nhạy cảm với âm thanh đến thế á?” Lạc Vũ hỏi   

“Tùy, đại đa số tang thi sẽ bị tiếng động lớn hấp dẫn, nhưng sẽ không phát điên.” Đan Hi Thanh trốn sau giỏ hàng, “Nhưng bây giờ xem ra…”

Những thứ ở cửa… rõ ràng đang rất điên cuồng.

Giữa tầng 1 và 2 có một cái thang cuốn đã ngừng hoạt động, lúc này lui về sau thì chỉ có đường chết.

Người đàn ông cầm súng chỉ về vết nứt trên cửa kính, “Muốn mang đồ lên xe không?”

“Được rồi.” Đan Hi Thanh đoạt giỏ hàng từ tay Lạc Vũ, “Lần này để chị đây vất vả một lần, tôi sẽ đẩy.”

Một tiếng nổ giòn tan vang lên, cửa kính hoàn toàn vỡ vụn. Tang thi há to cái miệng như chậu máu, chạy tới trong tư thế kỳ quái.

“Đi!”

Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, đầu mấy con tang thi xông lên trước bị bắn nổ tung, hai quân nhân một lớn một nhỏ miễn cưỡng mở được một khe hở trong đám tang thi.

Đan Hi Thanh đẩy xe theo sát hai người, Lạc Vũ đi cuối.

Tiếng súng và tiếng rên rỉ thi nhau vang lên. Giữa lúc hỗn loạn, Lạc Vũ không đuổi kịp Đan Hi Thanh, lỗ hổng của vòng vây lập tức bị lấp đầy.

Một phần tang thi đuổi theo ba người kia, một phần thì bao vây Lạc Vũ.

“Lạc Vũ!”

Cách đó không xa, tiếng súng vẫn vang lên, phía sau là vách tường, hai bên là kệ hàng, mà con đường trước mặt đã bị đàn tang thi ngăn lại.

Cậu đặt tay vào túi và nắm chặt chìa khóa.

Tang thi từng bước tới gần, con gần nhất chỉ cách cậu bốn bước.

Lạc Vũ nhắm mắt lại, giơ tay ném chìa khóa xe ra ngoài.

Chìa khóa kim loại vẽ một đường vòng cung dưới ánh nắng mặt trời, rơi xuống mặt đất bên ngoài vòng vây, Lạc Vũ mơ hồ nghe được tiếng nó tiếp đất giòn tan.

Tang thi gào thét tiến lên như thủy triều dâng.

Trong bóng tối, hình như cậu đã ngửi thấy mùi máu tươi.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play