Trước mặt họ là một đám tang thi biến dị đang chậm rãi đứng lên. Chúng nó giống một đám bùn lầy hóa thành hình người, một đám quái vật bẩn thỉu xương xẩu, chúng đi về phía họ, càng lúc càng nhanh.

Tang thi xông tới như thủy triều, giờ lại trèo tường ra ngoài là bất khả thi, Trương Anh và Giang Phàm chắn trước đội ngũ cầm súng máy bắn liên tục, miễn cưỡng cản được thế tấn công từ bốn phương tám hướng của tang thi. Lạc Vũ che chở cho kỹ thuật viên, vừa cản ông chửi bậy lung tung vừa dùng súng lục Trương Anh phát cho ngăn cản tang thi.

“Đi về phía trước!” Trương Anh lớn tiếng ra lệnh, “Chúng ta không có đường lui, còn đợi ở đây nữa chỉ có nước bị xơi tái thôi!”

Uy lực của súng lục quá yếu, một con tang thi nhào lên từ sau lưng Lạc Vũ, kỹ thuật viên sợ hãi kêu ầm lên, ông lấy thùng dụng cụ trong tay đập vào đầu nó, đầu của tang thi biến dị lập tức biến dạng. Nó lảo đảo một chút nhưng không ngã xuống mà còn tiếp tục tấn công. Ngay khi kỹ thuật viên sắp đi chầu ông bà thì Đoạn Vô Tắc nổ một phát súng kết liễu con tang thi kia.

“Tài xế! Bảo vệ kỹ thuật viên cho tốt!” Đoạn Vô Tắc nói với Lạc Vũ, “Tôi phụ trách phía sau!”

Lạc Vũ quay đầu lại nhìn kỹ thuật viên, cả người ông đầy máu, còn đang run lẩy bẩy, cậu đành kéo tay kỹ thuật viên đi về phía trước, theo sát sau lưng Giang Phàm.

Đoàn người như đang chạy trong đường hầm của hamster, miễn cưỡng mở một con đường trong đám biến dị không ngừng vọt tới, hướng về tòa nhà gần nhất. Trong cái rủi có cái may, chất lượng cửa kính của mấy tòa nhà này không tồi, sau khi vào trong thì Trương Anh đóng cửa lại, mấy tang thi đuổi theo sau không vào được.

Sau khi chắc chắn mấy con quái vật đang nhe răng nhếch miệng ở bên ngoài không thể vào trong, Trương Anh phân phó: “Giang Phàm cùng Đoạn Vô Tắc theo tôi đi xem xét tình hình trên hành lang.” Anh lại vỗ vai Lạc Vũ đang cúi người thở dốc, “Cậu đi theo kỹ thuật viên sửa hệ thống điện, có chuyện gì lập tức báo cáo qua bộ đàm cho tôi.”

Lạc Vũ nói không nên lời lời nói, gật đầu đồng ý, nhìn ba người đi vào hành lang.

Công tác sửa chữa điện đóm thì cậu không hiểu rồi, nhìn thấy chú kỹ thuật viên gảy loạn mấy mạch điện chằng chịt, Lạc Vũ ngồi xuống ở một góc tường. Cách một tấm cửa, mấy tang thi biến dị kia vẫn chưa bỏ ý định, chúng vẫn cào tới cào lui trên tấm kính chắc chắn, để lại nhiều dấu tay đầy máu.

Cứ tiếp tục như vậy thì tuy bọn biến dị không vào trong được nhưng chưa chắc bọn họ đã có thể ra ngoài. Lạc Vũ hơi lo lắng, khi cậu đang thất thần thì chú thợ điện lên tiếng. 

“Nhóc, có lẽ hệ thống tổng của nơi này ở dưới hầm để xe, cậu đi xuống xem cùng tôi đi.”

Thang máy đã ngừng hoạt động, Lạc Vũ và ông chú men theo cầu thang thoát hiểm đi xuống dưới, bên ngoài cửa thoát hiểm là hầm để xe tối đen như mực. Hai người cẩn thận quan sát trước bốt điện, xác nhận không có tang thi thì mới mở đèn pin lên. Ông chú ra khỏi thang máy làm việc, Lạc Vũ nâng súng tuần tra xung quanh.

Hầm để xe rất lớn, ủng Martin nện lên mặt đất không tránh khỏi việc tạo ra tiếng vang, nơi ánh đèn có thể chiếu tới đều là ô tô để lung tung, có cái còn đâm vào tường, bị hư hại nghiêm trọng.

Lạc Vũ đứng cách chỗ chú kỹ thuật viên tầm 20m, không phát hiện điều gì bất thường, đúng lúc đó, đèn trong hầm lần lượt sáng lên, toàn cảnh khu vực này lộ ra trước mắt. Có thể dễ dàng nhìn thấy vết máu đã khô trên đất, còn có cả những mẩu thi thể thối rữa còn sót lại trong các xe và giữa chúng. Tuy hiện trường thảm khốc nhưng vẫn yên tĩnh, không có gì nguy hiểm.

“Chú, chú thật lợi hại!” Lạc Vũ quay đầu giơ ngón cái với kỹ thuật viên.

Đột nhiên, trong góc vang lên tiếng sột soạt, phía sau một chiếc xe nào đó có mấy người bị nhiễm cả người đầy máu thò đầu ra. Có xa có gần, khoảng hai mươi tang thi.

Lạc Vũ thầm giật mình, cậu vội giơ súng lên nhắm vào tang thi đứng gần nhất.

Chúng là tang thi bình thường —— hoặc nên nói là người bị nhiễm, không mạnh bằng tang thi biến dị, nhưng bây giờ Lạc Vũ giơ súng lại do dự. Trương Anh nói nếu không phải bất đắc dĩ thì họ không cần nổ súng với người bị lây nhiễm bình thường, người đưa ra mệnh lệnh này cũng nghĩ người bị nhiễm có thể được chữa khỏi, ai là người đưa ra mệnh lệnh này? Trình Xuân Sinh? Hay là chỉ huy từ trụ sở chính? Hay quân cứu viện của tổ chức quốc tế?

Hiện tại cậu không kịp nghĩ ngợi nhiều bởi vì đã có người bị nhiễm tiến lại gần. Lạc Vũ điều chỉnh tư thế, nã một phát súng vào đùi phải của người đó. Dù người bị nhiễm đã ngã ra đất nhưng vẫn chưa bỏ ý định mà bò về phía trước. Lạc Vũ lại bắn thêm mấy phát nữa lên đùi mấy người bị nhiễm, nhưng tốc độ rất chậm, cậu bèn vừa rút lui vừa nổ súng, nhưng tốc độ của người bị nhiễm nhanh hơi tốc độ nổ súng của cậu, khi cậu đang nạp đạn thì một kẻ đã vọt đến trước mặt.

Gương mặt bẩn thỉu kia gần trong gang tấc, Lạc Vũ kêu không ra tiếng, lảo đảo ngã ra đất, cậu nghe tiếng chú kỹ thuật viên sau lưng sợ hãi kêu to, vì vậy nhanh chóng giơ súng lên.

Ngay khi Lạc Vũ sắp nổ súng thì người bị nhiễm trước mặt dừng chân lại. Lạc Vũ sửng sốt, cậu không nổ súng nữa, ngón tay gần rời khỏi cò, bốn mắt nhìn nhau với người bị nhiễm nọ.

Vài giây sau, người bị nhiễm thẫn thờ xoay người rời đi, đồng bọn của người nọ cũng như nhận được một lời kêu gọi nào đó, tất cả đều dừng chân, sau đó thay đổi phương hướng rời khỏi chỗ Lạc Vũ, lần lượt trốn ra sau ô tô.

Lạc Vũ ngồi trên mặt đất một lúc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, người đang điều khiển họ đang ở gần đây.

Rất nhanh ý nghĩ của cậu đã được xác nhận, Doãn Trừng đi ra từ một chỗ ngoặt tối tăm.

Ánh đèn trắng xanh của hầm để xe rọi từ trên đỉnh đầu anh xuống, để lại ánh xanh biển trên mái tóc dài của anh, gò má và bên sống mũi của anh cũng đổ bóng. Anh đã thay một cái áo sơ mi sạch sẽ, đôi chân được bao bọc bởi quần dài làm từ sợi đay, anh đang không nhanh không chậm đi về phía Lạc Vũ. nếu không phải do sắc mặt tái nhợt cùng cử động cứng đồ của anh thì nhất định người khác sẽ nhầm đây là một anh đẹp trai khỏe mạnh.

“Sao lại còn một tên thế này!” Ông chú đã chẳng còn tâm trí nào làm việc nữa, run rẩy nắm lấy cờ lê của mình, định đợi tang thi đẹp trai này tới gần thì dùng nó để quyết đấu với anh.

Lạc Vũ chống tay ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Doãn Trừng đang đi đến trước mặt mình, đột nhiên thấy hơi giận dỗi. Doãn Trừng ngồi xổm xuống nhìn cậu, cậu bèn đánh mặt sang một bên. Doãn Trừng quỳ gối chống hai tay bên người cậu, cậu lặng lẽ rụt về sau.

“…… Suýt nữa em đã bị cắn chết rồi.” Lạc Vũ ấp úng mà nhỏ nhen oán trách, nuốt ngược câu “Sao anh đến rồi mà không cứu em sớm hơn chút” vào bụng, bởi vì cậu phát hiện cái người tên Doãn Trừng này rất thích trêu cậu.

Lúc này Doãn Trừng thành công đợi Lạc Vũ gặp nguy hiểm, sau đó thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân, đôi mắt hơi đáng sợ cũng cong lên mang theo ý cười.

Oán giận thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Lạc Vũ bĩu môi cất súng đi, tùy ý để đầu xỏ của trò đùa dai nhẹ nhàng xoa tóc mình.

“Đừng sợ.” Doãn Trừng đỡ gáy cậu, thì thầm bên tai, “…… Sẽ không…… khiến em bị thương.”

“Đừng.” Lạc Vũ trốn về phía sau, trời lạnh quá, cậu không muốn ôm một cái tủ đông đâu, “Lần sau còn như vậy nữa thì mấy người bạn tang thi của anh sẽ phải chết lần hai đấy.” 

Hai người xà nẹo đưa đẩy nhau trên sàn nhà đầy bụi của hầm để xe một lúc thì Lạc Vũ mới đột nhiên nhớ ra sau lưng mình còn một ông chú kỹ thuật viên nữa. Cậu miễn cưỡng gạt cái tay đang xoa nắn tùy ý trên đầu mình của Doãn Trừng ra, đảo mắt nhìn ông chú nọ. Chú kỹ thuật viên đã sống 50 năm, cái gì cũng đã thấy rồi, nhưng ông chưa từng thấy một con người khỏe mạnh và một tang thi tán tỉnh nhau bao giờ, giờ ông đang giơ cờ lê, không biết nên gõ đầu tang thi đẹp trai hay gõ đầu mình.

Lạc Vũ đứng dậy, phủi bụi trên người, cậu kéo cánh tay Doãn Trừng, giới thiệu với ông, “Đây là bạn của cháu, sẽ không làm chú bị thương đâu ạ.” Doãn Trừng nghiêng đầu qua tỳ cằm lên vai Lạc Vũ, nở nụ cười thân thiện với ông chú.

Ông chú bị nụ cười này làm sởn tóc gáy, ngây ngốc gật đầu, lắp bắp báo lại tình huống sửa chữa mạch điện, “Tôi…… đã chuẩn bị tốt rồi, hẳn sẽ không sao nữa, chỉ cần đội bên nhà máy điện không gặp chuyện gì, thì…… có thể cung cấp điện bình thường.”

“Chú vất vả rồi ạ.” Lạc Vụ tiến tới giúp ông cầm rương đồ nghề, “Chúng ta đi lên tập hợp với đội trưởng Trương thôi.”

Nói xong, Lạc Vũ lại xoay người, nhìn về phía Doãn Trừng lẳng lặng không nói gì nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm. Vẻ mặt Lạc Vũ lạnh tanh, giả vờ tức giận. Doãn Trừng chớp chớp mắt, hàng mày đẹp đẽ nhăn lại, nhìn qua rất dữ nhưng ngạc nhiên thay lại rất giống đang làm nũng. 

Tai Lạc Vũ đỏ lên, đại não lập tức phản ứng lại, khoát tay với anh.

“…… Muốn thì cùng đi lên thôi.”

——————–

Doãn Trừng thích trêu vợ đã online rồi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play