*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ánh chiều tà sắp khuất dạng, Lạc Vũ về tới viện nghiên cứu.

Đan Hi Thanh ra khỏi thang máy thì thấy Lạc Vũ đang khom lưng chống tay lên gối thở dốc, tóc nhỏ nước, trên người ướt đẫm.

“Chị Đan.” Lạc Vũ ngẩng đầu cười với cô, khóe mắt cong cong, không hề chật vật chút nào. Cậu kéo dây thừng trong tay, thứ phía sau hiện ra. Vật kia không nhỏ chút nào, để trong một cái bao tải màu xanh, bên ngoài buộc dây thừng, Đan Hi Thanh không nhìn ra đó là gì.

“Mang lên xem đi chị.” Lạc Vũ cố sức kéo bao tải vào thang máy, đưa dây thừng cho Đan Hi Thanh như tranh công.

Đan Hi Thanh nhận dây thừng, thấy thứ kia cựa quậy, trong lòng ngỡ ngàng.

“…… Tang thi biến dị?” Đan Hi Thanh cau mày lại, không tin nổi mà nhìn Lạc Vũ, “Cậu bắt à?”

“Em đã đồng ý với chỉ huy Trình rồi mà, phải cho ông ấy thấy thành quả chứ.” Lạc Vũ lau nước mưa trên mặt, “Tay của con tang thi này khác với lũ lúc trước, em nghĩ nghiên cứu sự biến dị của nó sẽ có ích đối với viện nghiên cứu.”

Hai người đi vào phòng thí nghiệm, gai nghiên cứu viên khác cũng đi theo. Rất nhanh bao tải bên ngoài đã bị lột đi, nhìn thấy tang thi biến dị đáng sợ bên trong, cái tay đang cởi dây thừng của nghiên cứu viên khựng lại. Đôi mắt của nó khảm trên khuôn mặt không có lớp da đảo láo liên, hiển nhiên nó còn sống.

Lạc Vũ an ủi: “Đừng sợ, tôi đã phế tứ chi của nó rồi.” Đan Hi Thanh vẻ mặt phức tạp nhìn cậu một cái. 

Nghiên cứu viên cẩn thận cởi dây thừng ra, cố định tang thi lên bàn thí nghiệm. Cô gái Lạc Vũ từng cứu cũng ở đây, gặp lại tang thi biến dị thêm lần nữa cô cũng không còn sợ như trước, ôm bảng ghi chép đi tới quan sát.

Tang thi biến dị bị chặt đứt cổ tay, bàn tay buông thõng. Cô gái thò lại gần nhìn, đột nhiên kinh ngạc hô lên: “Ngón tay của nó liền nhau?” Cô lại nhìn hai chân hư thối của tang thi, “Ngón chân cũng thế.”

“Rất giống lớp màng của động vật biết bơi.” Một nghiên cứu viên khác cảm thán.

Lớp màng có lẽ tương tự như trên chân vịt

“Bọn chúng đang biến dị, để thích nghi với biển.” Đan Hi Thanh lấy nhíp tách lớp màng da trên tay tang thi ra bỏ vào đồ đựng, “…… Vì sao? Bọn chúng muốn chiếm lĩnh đại dương ư?”

Lạc Vũ nhớ tới điều gì, lấy một ống máu từ trong balo ra đưa Đan Hi Thanh, nói: “Chị Đan, đây là mẫu máu của người bị nhiễm có ý thức khác mà chị cần.” Cậu tạm dừng một chút, “Ngoài ra em còn có chút phát hiện mới.”

“Nói.” Đan Hi Thanh nhận ống nghiệm bỏ vào máy ly tâm.

“Một là cách những người bị nhiễm giao lưu với nhau.” Lạc Vũ nói, “Bọn họ dùng một tần sóng âm thanh nằm ngoài khả năng tiếp thu của con người để giao lưu, thông qua cách này, người bị nhiễm bình thường có thể bị người bị nhiễm có ý thức điều khiển. Như vậy phải chăng chúng ta cũng có thể chế tạo âm thanh tương tự để khống chế người bị nhiễm bình thường công kích chúng ta, hoặc lợi dụng họ để đối phó với tang thi biến dị?”

Nghe đến đây, những nghiên cứu viên đang vây quanh tang thi biến dị cũng ngừng lại ngạc nhiên nhìn cậu.

“Thứ hai, em cảm thấy người bị nhiễm khá trì độn với đau đớn, có lẽ bộ phận phụ trách ngôn ngữ cùng thường thức của não đã bị tổn hại.” Lạc Vũ nhớ tới ông lão không ngừng lau chùi ly cùng ông chú đầu trọc chặt thịt luôn tay, “Hành động của họ có thể là do chịu ảnh hưởng của những động tác họ thường làm trước khi bị nhiễm bệnh, từ đó hình thành phản xạ có điều kiện.”

Lạc Vũ được mọi người chú ý thì thẹn thùng gãi đầu, “…… Tạm thời thì thế thôi ạ.”

Đan Hi Thanh tán thưởng vỗ vỗ vai cậu, xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm: “Được rồi, trước hết cậu về nghỉ ngơi đi, tắm rửa thay quần áo, đừng để mình cảm lạnh.”

“Vâng.” Lạc Vũ đồng ý, mới vừa xoay người lại nghĩ tới cái gì, hỏi Đan Hi Thanh, “Người bị nhiễm bệnh lần trước đâu ạ?”

“Đã chết,” Đan Hi Thanh đưa lưng về phía cậu bận việc, không nhìn thấy nét mặt của cô, “Máu của Doãn Trừng vô dụng với cậu ấy.”

Lạc Vũ có chút mất mát, mở miệng lại không biết nên nói gì, sau khi chào hỏi những người khác thì đành đi ra ngoài.

Căn phòng 80m vuông mấy ngày nay không có ai ở vẫn giữ nguyên hiện trạng như trước khi Lạc Vũ vội vàng rời đi, trên sofa vắt quần áo chưa kịp giặt, trên giường có mấy con gấu nhồi bông, chúng đã bị chủ nhân vắng vẻ rất lâu.

Lạc Vũ tắm nước ấm đơn giản, lau khô tóc rồi nằm lên giường.

Cơn bão đã đi qua, ban đêm rất mát mẻ. Cậu duỗi tay ôm thỏ bông từ bên cạnh sang rồi ngẩn người, Lạc Vũ đứng dậy mở cửa sổ. Gió lạnh ban đêm thổi vào trong, thoải mái, sạch sẽ, mát mẻ. Cậu không khỏi nhớ tới làn da lạnh lẽo của Doãn Trừng, còn có nụ hôn trên má mình.

Cậu dựa lên cửa sổ, tầm mắt nhìn đám người trên quảng trường gần đó. Đây là tầng 5, có thể thấy rõ trên quảng trường có một người đàn ông mặc quân trang đang cầm mic nói chuyện, đang kêu gọi gì đó. Âm thanh rất lớn nhưng chất lượng quá kém, Lạc Vũ không nghe rõ ông nói gì lắm, thoạt nhìn thì có vẻ như một buổi tụ tập rất quan trọng, người xem trên quảng trường không ít.

Nhìn một lát, Lạc Vũ mặc áo ngắn tay đi ra ngoài.

Trời đã tối rồi, còn có người đang gấp gáp sửa chữa đèn tín hiệu cùng phòng ốc bị hư hại sau cơn bão, Lạc Vũ xuyên qua đám người đi đến phía trước quảng trường, thấy người cầm mic là Trình Xuân Sinh.

“…… Cho nên, người trẻ tuổi có chí có thể tới báo danh, Đông khu tự hào về các bạn.”

Vừa dứt lời, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

Lạc Vũ vỗ bả vai một người đứng cạnh, hỏi: “Đang làm gì thế ạ?”

“Chiêu binh.” Người nọ trả lời, “Tang thi biến dị tấn công quá thường xuyên, chỉ huy Trình muốn thành lập quân tình nguyện của Đông khu, hiện tại đang để mọi người báo danh đây này.”

“Quân tình nguyện?” Lạc Vũ vươn cổ nhìn thoáng qua đội ngũ thưa thớt, “Nhiều người báo danh không ạ?”

“Chỉ ít thế thôi.” Người nọ hất cằm chỉ, “Nói thật, sống ngày tháng an ổn quen rồi, ai lại chủ động đi làm cái này chứ?” Thấy Lạc Vũ đi về phía trước, anh ta đuổi theo hai bước, khuyên can: “Ầy, cậu thế này không cần đi đâu……”

Người tham gia không nhiều lắm nhưng quần chúng thì không ít. Lạc Vũ không nghe lời anh ta, bước ra khỏi đám người nhốn nháo, đi đến cuối hàng người, không phải chờ lâu đã đến lượt cậu đứng trước người phụ trách đăng ký.

Người đàn ông chống một tay lên bàn, một tay nhanh chóng ghi chép.

Anh hỏi: “Họ tên, tuổi.”

Lạc Vũ nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, không lộ vẻ gì mà đáp: “Lạc Vũ, 21 tuổi.”

Người nọ viết được một nửa thì ngẩng đầu, chính là Trương Anh. Anh và Lạc Vũ liếc nhau một cái rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục viết.

“Biết dùng súng không?”

“Gần như là không.”

“Cận chiến?”

“Không biết.”

“…… Vậy sở trường đặc biệt thì sao?”

Lạc Vũ nghiêm túc tự hỏi một lúc, bản thân cậu không có xíu liên quan nào đến việc chém giết, ngoài việc cho tang thi biến dị ở quán bar mấy đao ra thì hồi bé cậu mới chỉ sờ qua khẩu súng săn của ông thôi.

“…… Tôi học luật.”

Trương Anh như suy tư gì mà ngẩng đầu, “Bạn học này, pháp luật mà cậu học có lẽ không có tính thực dụng trong xã hội bây giờ.”

“Tôi có thể học.” Lạc Vũ kiên định đánh gãy lời anh, “Dùng súng, còn cả cận chiến nữa, tôi đều có thể học, tôi học nhanh lắm.”

Người phía sau ngại cậu quá chậm, nghiêng đầu thúc giục.

Trương Anh có chút thiếu kiên nhẫn, nhắn chặt mày cho cậu ký tên, chỉ vào nhóm người tình nguyện đứng cạnh, nói tiếp: “Đợi bên cạnh, lát nữa đi theo tôi.”

Lạc Vũ nhận đơn, theo lời anh đứng sang một bên.

Đợi cùng cậu còn có mười mấy người nữa, tầm mắt đầu dừng lại trên người Lạc Vũ với mái tóc vàng. Lạc Vũ căng thẳng tránh đi tầm mắt của họ, đứng xuống cuối hàng.

Công việc của Trương Anh còn chưa kết thúc, Lạc Vũ cúi đầu vuốt ve tờ giấy trong tay, tạo một nếp gấp ở góc. Cậu nhớ tới chính mình trên sân thượng của quán bar, cậu đã dùng súng bắn bọn biến dị. Sức cậu quá nhỏ yếu, không tài nào tạo ra dù chỉ một gợn sóng trước quân đoàn tang thi khủng bố, cậu không thể thay đổi gì.

Lạc Vũ gấp đơn cất vào túi, đầu ngón tay đụng phải thứ gì đó nho nhỏ trơn trượt, lấy ra xem thì thấy là sáp nến màu đỏ.

“Cậu tới làm gì?” Lạc Vũ đang thất thần thì Trương Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt hỏi: “Cậu thực sự thấy tố chất thân thể mình rất tốt sao?” nói xong thì nhéo bả vai gầy của cậu một cái, “Tại sao lại tới báo danh?”

Sáp nến đỏ trên tay không cẩn thận rơi xuống đất, Lạc Vũ miết ngón trỏ và ngón cái vào nhau, có chút cô đơn, cậu như suy tư đáp: “Tôi không muốn để Doãn Trừng cảm thấy mình là một phế vật không thể làm được gì.”

“Trương đại ca.” Cậu nâng tay lên chỉ vào cánh tay mình, giọng hơi run, “Lúc ấy trên tay học trường toàn là máu, anh ấy che chở cho tôi chạy ra ngoài một mình, trên tay tôi toàn là máu của anh ấy…”

Lạc Vũ lại cảm thấy trên tay mình đầy máu tươi, cậu ngửi được mùi tanh không có thật, thân thể không nhịn được bắt đầu phát run, cậu còn muốn nói thêm gì nhưng Trường Anh đã vô lên vai cậu một cái. Lạc Vũ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt khác thường của Trương Anh.

“Đừng nói nữa, cùng tôi đi làm nhiệm vụ.” Trương Anh đánh gãy hồi tưởng của cậu, dừng một chút, anh lại hạ thấp giọng thêm chút, “Lạc Vũ, tôi khuyên cậu có thời gian thì đi tìm bác sĩ tâm lý xem thế nào.”

“Gì cơ?” Lạc Vũ nghe được từ nào đó, tầm mắt tức khắc có chút mất tập trung.

“…… Không có gì,” Trương Anh muốn nói lại thôi, “Đừng luôn tự trách bản thân.”

——————–

Doãn Trừng: Chương này không có đất diễn của tôi hả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play