*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trình Xuân Sinh nói được làm được, tìm người đưa một cái cano ra bờ biển cho Lạc Vũ. Người nọ không nói thêm dù chỉ một lời, đến bờ biển thì bỏ Lạc Vũ lại rồi đi luôn.
Sáng sớm trên bờ biển sạch sẽ sáng sủa, sóng biển đánh vào bãi cát rồi chậm rãi rút đi.
Tạm thời hoàn cảnh chưa có gì nguy hiểm. Lạc Vũ đặt balo lên một tảng đá ngầm, mở balo ra kiểm tra. Một khẩu súng lục đã lắp ống giảm thanh 1, một con dao gấp Damascus 2, mấy gói lương khô nén 3, một máy quay có thể truyền hình ảnh đi cùng một hòm sơ cứu. Trước khi lên đường, Đan Hi Tanh cố ý đưa cho cậu một cái điện thoại Nokia cũ, nói nếu chó chuyện gì thì nhất định phải liên lạc với cô.
Lần cuối cùng nhìn thấy thiết bị di động không biết là từ bao giờ, Lạc Vũ ước lượng sức nặng của cái điện thoại trên tay, cân nhắc khi về sẽ hỏi xin Đan Hi Thanh một cái. Cậu không quên nhiệm vụ của mình, mở máy quay lên.
Có những lúc mạt thế sẽ không giống mạt thế, ví dụ như bây giờ. Lạc Vũ đặt chân lên bãi cát vàng, dựa theo trí nhớ đi tìm biệt thự của quán bar. Biệt thự theo kiến trúc phục cổ nằm bên bờ biển, trên tường chằng chịt dây leo màu xanh lá, núp mình trong rừng cây xung quanh.
Lạc Vũ đến gần, một tay cầm máy quay, một tay gõ cửa, khớp xương trên ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa năm cái một cách có tiết tấu. Cậu lui về sau một bước rồi đứng yên, tay căng thẳng nắm lấy dây đeo của balo, chờ đợi cánh cửa mở ra.
Nửa phút sau, không có động tĩnh gì.
Vì thế cậu lại tiến lên gõ cửa thêm năm cái nữa.
Tay cậu mới chỉ rời khỏi cánh cửa gỗ một chút thì cửa đã mở. Sau cửa là một người mặc chính trang 4, Lạc Vũ chuyển tầm mắt lên mặt người đó, bất ngờ lùi ra sau hai bước. Ông lão da mặt trắng bệch, nếp nhăn chồng chất, có cảm giác giống sáp ong, đôi mắt của ông vẩn đục, đồng tử rụt lại thành một chấm nhỏ, hiển nhiên không phải một người sống khỏe mạnh.
Ông lão nhìn thấy Lạc Vũ, tiến lại gần theo bản năng nhưng chỉ một chút rồi kiềm chế lại. Lạc Vũ đứng im tại chỗ không dám cử động chút nào, cậu có thể yên tâm to gan nằm trên cùng một chiếc giường với Doãn Trừng nhưng lại không dám đảm bảo những người bị nhiễm khác có thể đối đãi với cậu một cách lễ độ.
“Tôi…… tìm Doãn Trừng.” Lạc Vũ xác nhận ông sẽ không cắn cậu, cảnh giác mở miệng, cẩn thận lặp lại thêm một lần nữa, “…… Doãn Trừng. Anh ấy có ở đây không ạ?”
Một nơi nào đó trong quán bar truyền đến tiếng vang, ông lão quay đầu lại, một bàn tay thon dài đặt lên vai ông. Khuôn mặt của Doãn Trừng xuất hiện đằng sau ông lão, anh ghé lại gần, nhìn ông bằng ánh mắt sắc bén, sau đó chuyển sang nhìn Lạc Vũ.
Ông lão mặc chính trang rời đi từng bước một, Lạc Vũ nhìn Doãn Trừng, anh vẫn mặc áo có mũ màu đỏ, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, trên khuôn mặt góc cạnh còn vết thương và vết máu. Lạc Vũ nhìn anh, cái tay cầm máy quay đã rũ xuống. Doãn Trừng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt xanh lam của cậu, anh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu.
“Vào đi.”
Bên trong quán bar ngoài Doãn Trừng và ông lão ra thì còn có ba người nữa, hai nam một nữ, họ nhìn thấy Doãn Trừng dẫn một người xa lạ vào thì đều đứng dậy khỏi quầy bar vây xung quanh hai người.
Bị một đám người nhiễm bệnh nhìn chằm chằm không phải chuyện gì đáng mừng. Lạc Vũ thấy hơi sợ, dưới tình thế cấp bách, cậu lần đến cái tay đang nắm cổ tay mình của Doãn Trừng, ngón tay len vào lòng bàn tay lạnh căm căm của anh, cùng anh mười ngón đan nhau. Doãn Trừng hơi bất ngờ, quay đầu thoáng nhìn Lạc Vũ đang kinh hãi, anh lặng lẽ khẽ cong khóe miệng.
Lạc Vũ nhìn ba người nọ, một ông chú hói đầu, một cô gái tóc đỏ mặc đồ giống ca sĩ nhạc rock, và một chàng trai tóc ngắn có phong cách giống cô. Bọn họ đều đang dùng đôi mắt đáng sợ nhìn Lạc Vũ chằm chằm đầy địch ý như nhìn một con mồi.
Giữa những tang thi với nhau thì xử lý vấn đề này như thế nào? Lạc Vũ lục lọi trong trí nhớ để tìm ký ức về những bộ phim khoa học viễn tưởng mình từng trốn trong chăn xem những năm còn học cấp hai, nhưng không tìm được đáp án nào. Ngay lúc này, Doãn Trừng nhích lại gần, anh gần như ôm cậu vào lòng. Lạc Vũ lấy lại tinh thần, nhìn anh một cách khó hiểu. Doãn Trừng rũ mắt, lông mi dài chớp chớp, cứ thế mà dí sát lại gần cậu. Anh đưa tay giữ chặt cằm Lạc Vũ rồi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hai cái lên má trái của cậu.
Lạc Vũ nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, cậu chỉ thấy trên mặt rất lạnh, trơn trượt như bị một con mèo hoang lạnh như băng liếm mặt vậy, nhưng độ ấm không giảm mà còn tăng lên, quả thực sắp vượt mức cho phép rồi. Cậu vừa cảm thụ phương thức biểu đạt độc đáo của Doãn Trừng vừa lo anh sẽ liếm phải vết thương, sợ hãi và thẹn thùng trộn lẫn với nhau tràn đầy cảm quan của cậu.
Cảm giác bị đầu lưỡi trơn trượt đụng chạm rất nhanh đã biến mất, Doãn Trừng cũng biết một vừa hai phải, anh buông Lạc Vũ đang không biết phải làm sao ra, sau đó anh đưa tay xoa mái tóc vàng xõa tung của cậu. Lạc Vũ mở mắt ra, ba người kia không tiếp tục bao vây họ nữa mà chậm rãi lui về vị trí của từng người, nhưng mà họ vẫn cảnh giác nhìn cậu.
Doãn Trừng không quan tâm tới họ nữa, sau khi công khai biểu thị quyền sở hữu thì kéo tay Lạc Vũ đi xuyên qua quầy bar rồi đi vào hành lang trong góc.
Cách bài trí của nơi này vô cùng xa hoa, dù là gỗ lát sàn hay giá trên tường bày đầy rượu, hay đèn chùm tỏa ánh vàng ấm áp thì đều khiến người ta thấy rất áp lực. Lạc Vũ bị Doãn Trừng kéo vào trong, trên hành lang có ánh đèn mờ mờ, một bên là vách tường treo đầy tranh sơn dầu, một bên là phòng nghỉ ngơi của nhân viên. Nơi này là nơi những người bị nhiễm có ý thức tụ tập, có lẽ đây là địa điểm họ trao đổi thông tin. Lạc Vũ nhìn quanh, lặng lẽ giơ máy quay ghi lại hoàn cảnh xung quanh.
Hai người đi đến giữa hành lang, Doãn Trừng đẩy một cánh cửa đi vào, hẳn đây là phòng của anh. Lạc Vũ thấy anh xoay người lại thì hạ máy quay xuống, rồi cậu lại thấy không có gì phải giấu cả nên thoải mái để máy quay lên tủ đầu giường.
Đèn trong phòng được bật sáng, Doãn Trừng rót cho Lạc Vũ một ly vang đỏ, vụng về đưa ly cho Lạc Vũ đang ngồi bên mép giường. “Nhớ… anh rồi?”
Lạc Vũ nhận ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, cậu muốn phủ nhận nhưng lại có chút không đành lòng, nói: “Vâng… Ngoài ra em còn muốn hỏi anh chút chuyện.” Cậu ngồi dịch về phía Doãn Trừng, chân đi giày Martin khó cởi nên không biết để đâu, đành co quắp gác lên trên tấm chăn màu trắng, “Đêm qua, anh đã dẫn những người bị nhiễm đến giúp chúng em đuổi đám biến dị đi sao? Anh và những tang thi đó… à những người bị nhiễm đó, có thể giao lưu với nhau sao?”
Người trước mặt đang kề sát vào anh để nói chuyện, tầm mắt của Doãn Trừng dừng lại trên cẳng chân trơn bóng của cậu và ly vang đỏ. Anh khó khăn thu mắt lại, cố gắng sắp xếp câu chữ, “Không phải…… giao tiếp, là…… điều khiển.”
“Điều khiển? Bằng cách nào?” Lạc Vũ tò mò ghé lại gần hơn, “Tiếng nói?”
Doãn Trừng gật đầu.
“Nhưng hôm qua bọn em nghe không được tiếng gì mà.”
“Các em… không nghe được.” Doãn Trừng nhẹ nhàng nhéo vành tai của Lạc Vũ, “Chỉ có…… bọn anh, mới có thể.”
Lạc Vũ ngộ ra, đôi mắt lấp lánh, “Tần số sóng âm không giống nhau? Đúng không ạ? Nhân loại bình thường chỉ có thể nghe được thanh âm trong khoảng 20 đến 20000 Hz, cho nên bọn em mới không nghe được, đúng không ạ?” Cậu vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt cong thành một vầng trăng non, cậu bất ngờ khen, “Học trưởng, anh lợi hại quá đi.”
Trái tim của Doãn Trừng không tình nguyện mà lỡ mất một nhịp, sự điên cuồng của virus cùng bản năng ẩn sâu trong thân thể anh khiến anh muốn ăn luôn Lạc Vũ, ăn sạch sành sanh, biến cậu trai xinh đẹp đáng yêu này thành một phần của mình.
Cậu trai xinh đẹp nhân lúc anh thất thần nhảy xuống khỏi giường, cậu lấy trong balo ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép. Doãn Trừng đứng dậy xem, phát hiện trong sổ là tranh vẽ, còn có cả ký tự của ngôn ngữ khác nữa, chữ rất đẹp lại phóng khoáng. Lạc Vũ không để ý tầm mắt của Doãn Trừng, cậu ngồi trên mép giường, cúi đầu đặt sổ lên đùi ghi ghi chép chép. Doãn Trừng ghé sát lại nhìn lông mi của cậu, Lạc Vũ bất chợt ngẩng đầu lên dọa anh giật mình.
“Học trưởng, mấy người bên ngoài kia là bạn của anh sao? Bọn họ cũng có thể điều khiển những người bị nhiễm không có ý thức khác sao?”
“Ừ.” Doãn Trừng tích chữ như vàng, chỉ mải nhìn Lạc Vũ.
Bất ngờ là Lạc Vũ lại lấy bút gõ nhẹ lên chóp mũi anh, “Học trưởng, anh phải nói chuyện nhiều lên, như vậy mới có lợi với việc khôi phục.”
“Ồ.” Doãn Trừng giơ tay xoa xoa cái mũi cao thẳng của mình, anh cũng không cảm thấy nói chuyện nhiều hơn có thể giúp mình đạt được quyền lợi hôn Lạc Vũ. Hôn trộm lên trán một cái thì sao nhỉ? Doãn Trừng cúi đầu nhìn Lạc Vũ đang bận rộn, anh lặng lẽ cúi người xuống, còn chưa kịp chạm đến một lọn tóc nào thì Lạc Vũ đã cử động, đánh gãy động tác của anh.
Tay Doãn Trừng chống bên cạnh người Lạc Vũ, Lạc Vũ nghiêng đầu một cái đã nhìn thấy vết máu trên tay anh. Quá trình trao đổi chất của người bị nhiễm diễn ra rất nhanh, da chết cùng vết máu ở cùng một chỗ đúng là hơi cay mắt. Lạc Vũ đưa mắt về phía trước, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Vũ: Học trưởng nên tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị làm người một lần nữa đi thôi.
Doãn Trừng: Cậu trai tóc vàng xinh đẹp đáng yêu quá, muốn lừa cậu ấy về nhà.
Giả thiết bổ sung: Tốc độ trao đổi chất của người bị nhiễm diễn ra rất nhanh, làn da trao đổi chất cũng nhanh cho nên da sẽ trắng hơn, tế bào chết sẽ chồng chất bên ngoài da. Tang thi biến dị mạnh hơn người bị lây nhiễm bình thường, trao đổi chất càng nhanh hơn, cho nên rất nhiều tang thi biến dị sẽ có làn da bị mềm đi, hư thối, khuôn mặt không có da sẽ cho hiệu quả rất đáng sợ. (đừng ôm hy vọng gì nhiều với một tính khoa học của một người viết văn nha)
Topping Trà Sữa: Theo mình hiểu thì Trao đổi chất nhanh hơn → Tế bào chết và thay mới nhanh hơn, tang thi bình thường da trắng vì được peel da nhiều, tang thi biến dị thì thay da nhiều hơn nữa, da non không kịp mọc nên cơ với thịt cứ trần trụi, xong còn thối rữa luôn - 消音手枪: Súng lục có lắp ống giảm thanh
- 大马士革折叠刀: Dao gấp Damascus
- 压缩饼干: Lương khô nén
- 正装: Chính trang, trang phục trang trọng, chính thức