Minh nhị công tử phủ Tín Quốc Công bây giờ cũng mang công trạng trong người, không lâu sau này sẽ bàn về việc ban thưởng, bà ta vô cùng vui vẻ, tâm tình cũng rất tốt, dù liên quan đến nữ nhân như nghẹn ở cổ thì bà ta cũng luôn có vẻ mặt tự nhiên rất nhiều.
Minh Nhiêu nghe được Minh Trác Tích đã quay trở lại thì trong đôi mắt có tia sáng: “Vậy đợi ta khá hơn một chút thì sẽ đến nói cảm ơn với hắn.”
Trần thị thấy nàng không để tâm chuyện rơi xuống hồ vào đêm qua thì trong lòng hài lòng, bà ta cười gật đầu sờ tóc nàng một cái: “Nhìn huynh đệ các ngươi hòa thuận với nhau, mẫu thân cũng rất vui vẻ.”
Trần thị lại dặn dò đôi câu, Minh Nhiêu nghe không cẩn thận. Nàng rủ ánh mắt xuống, trong lòng có chút không yên. Nàng còn đang băn khoăn chuyện Minh Trác Tích trở về nên cũng không để ý đến sự quan tâm của Trần thị lắm.
Không bao lâu sau, cuối cùng Trần thị cũng nói đến chuyện chính.
“Phía bên Vương gia, có người đến nói muốn ngươi và Vương Tuấn Dương thối lui hôn sự, ý ngươi thế nào?” Trên mặt Trần thị vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, làm ra vẻ thật sự quan tâm hỏi ý kiến của nàng.
Cái gì mà thối lui hôn sự, đều không cần thiết.
Vương gia không dám đem chuyện từ hôn làm ầm ĩ trước mặt Minh Nhiêu, dù sao Vương Tuấn Dương chân trong chân ngoài, bội tình bạc nghĩa, lại là người bất nhân bất nghĩa, là Vương gia hắn đuối lý.
Trần thị là muốn tạo áp lực cho Minh Nhiêu, lừa nàng đã bị nhà phu quân ghét bỏ, muốn để cho nàng thức thời một chút, tự nàng chủ động buông tha. Dù sao nếu Minh Nhiêu không muốn gả, bên phía Lương Châu cũng có thể tránh được không ít phiền toái.
Minh Nhiêu đều biết những tính toán của Trần thị, Trần thị lại biết lợi dụng mẫu thân thân sinh Tần thị của nàng để ép nàng đồng ý.
Năm đó Minh Nhiêu và mẫu thân Tần thị chạy về Lương Châu, cuộc sống tuy rằng bình thản tịch mịch nhưng lại rất tự do vui vẻ, mẫu tử sống nương tựa lẫn nhau, những năm nay đã không có tâm tư quay trở lại Kinh thành.
Nếu không phải bởi vì chuyện hôn sự thì Minh Nhiêu không có khả năng bước vào Kinh thành nửa bước.
Tần thị thích cuộc sống tự do không gò bó ở Lương Châu, nhưng bà lại có bệnh cũ trong người nên ở bên đó cũng thuận tiện để dưỡng bệnh. . .
Nếu Minh Nhiêu không nghe lời thì Trần thị sẽ phái người đến Lương Châu đón mẫu thân nàng quay về, đón nhận những sự tra tấn dưới mí mắt, cuộc sống cũng không được thoải mái, bệnh cũ của bà chỉ sợ rằng sẽ khó có thể khỏi hẳn.
Minh Nhiêu cũng không đành lòng để cho mẫu thân mình chịu khổ, chịu đựng khuất nhục đem hôn sự này dâng cho người khác, sau đó lại thay thế Minh Vân gả cho An Bắc Hầu có tiếng khắc thê.
Thật ra thì khi đó Minh Nhiêu đã không còn cảm tình với Vương Tuấn Dương, nếu nói là đã từng có tình cảm thanh mai trúc mã, như thế thì sau khi Vương Tuấn Dương cầm lộ phí mà nàng cho hắn ta đi lên kinh và đỗ Trạng Nguyên, quả quyết cùng ở chung một chỗ với Minh Vân, lại bội tình bạc nghĩa với nàng. Vào lúc đó, Minh Nhiêu cũng đã hoàn toàn thất vọng về hắn ta.
Kiếp trước Minh Nhiêu một bụng oán giận, than thở cái chết qua bất công, hận Vương Tuấn Dương vô tình, tâm tư đối với Minh gia cũng đã hóa thành tro tàn, nàng không muốn dễ dàng thành toàn cho nam nhân và nữ nhân kia, nhưng dưới sự uy hiếp của Trần thị, nàng bất đắc dĩ thay đổi hôn sự.
Nàng nuốt sự ủy khuất xuống, chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm lại một cuộc đời.
Trần thị nghiêm túc đưa mắt nhìn biểu tình của Minh Nhiêu, ngoài sự dự liệu của bà ta, trên mặt Minh Nhiêu cũng không có sự kinh ngạc, khổ sở hay là tức giận ưu tư.
Minh Nhiêu rất bình tĩnh: “Chuyện này ta còn cân phải suy nghĩ thêm một chút.”
Trần thị sớm đã biết Minh Nhiêu sẽ không dễ dàng buông thả, điều này nằm trong dự đoán của bà ta, nhưng phản ứng của Minh Nhiêu quả thực không giống với bình thường.
Nhìn ra được sự nghi ngờ của Trần thị, Minh Nhiêu nháy mắt, nở một nụ cười đơn thuần, nàng hời hợt nói: “Ta biết rằng bọn họ không coi trọng ta.”
Năm nay chính là năm thứ nhất Cảnh Huyền hoàng đế lên ngôi, khoa cử tổ chức ba năm một lần, năm nay đúng lúc là năm của Trạng Nguyên.
Vương Tuấn Dương chính là đệ nhất khoa cử năm nay.
Lúc trước Vương Tuấn Dương ở Lương Châu chỉ là một người đọc sách có hoàn cảnh gia đình nghèo khổ sa sút, tuy Minh Nhiêu chỉ là một thứ nữ nhưng bởi vì có di mẫu là Sử phu nhân, ở Lương Châu cũng coi như là ‘Phủ quyền quý’.
Nhưng địa vị hôm nay của Vương Tuấn Dương đã khác, xưa không bằng nay, ở Kinh thành có nhiều quý nữ của gia đình vọng tộc, Vương gia có thể có nhiều sự lựa chọn hơn, sẽ không cam tâm tình nguyện nghênh một thứ nữ không được cưng chiều vào cửa phủ.
Cho nên đó không phải là lỗi của nàng mà là do Vương gia thay đổi.
Nếu nàng không sai thì tại sao phải dễ dàng nhượng bộ như thế? Nếu nàng nhượng bộ, nói không chừng Vương gia sẽ đẩy lỗi lầm từ hôn này lên đầu nàng.
Minh Nhiêu không ngốc, trải qua một đời, nàng càng biết mình không thể cứ im lặng, không thể cứ bị động để mặc cho người ta khi dễ.
Trần thị bị lời nói mạnh mẽ thẳng thắn này làm cho nghẹt thở, tuy sự thật chính là như thế nhưng Minh Nhiêu thẳng thừng vạch trần, coi như là đem thể diện của Vương gia và nàng vứt xuống đất mà đạp lên.
Khuôn mặt Trần thị lạnh đi, còn chưa kịp khiển trách thì lại nghe Minh Nhiêu nói:
“Thật ra thì ta muốn tìm một chỗ dựa cho bản thân, mẫu thân cũng biết, cuộc sống của ta và di nương ở Lương Châu cũng không được tốt, di nương có bệnh cũ trong người, tiền bạc trong nhà cũng giống như nước chảy, hôm nay Vương công tử có tiền đồ, ta rất vui vẻ, cảm thấy cuối cùng cuộc sống khổ cực này cũng được chấm dứt. . .”
Trần thị: “...”
Trần thị nhớ năm đó Minh Nhiêu và Tần thị chạy về Lương Châu, lúc đó nữ tử Minh Nhiêu này nhìn bà ta bằng ánh mặt lạnh lùng như băng.
Một nữ tử như thế vào năm đó lại ở Lương Châu mấy năm đã tu tâm dưỡng tính, tính tính cũng đã trở nên nhu nhược không ít, cũng là lạ rất nhiều.
Ở bên ngoài Tần thị vẫn còn là thiết thất của Minh phủ, chi tiêu hằng ngày đều có Trần thị phụ trách, hằng năm Trần thị đến Lương Châu giao biết bao ngân lượng, bản thân bà ta cũng nhớ rõ ràng. Bây giờ Minh Nhiêu ở trước mắt khóc lóc than nghèo, trong lòng bà ta cũng thoải mái không ít.
“Mẫu thân, nếu sau này ta trở về Lương Châu có thể tự lực cánh sinh, kiếm đủ ngân lượng cho di nương dưỡng bệnh, cho dù ta không gả cho Vương công tử thì cũng không có gì đáng tiếc.”
Trần thị nghi ngờ nói: “Ngươi không mến mộ Vương Tuấn Dương sao? Không lẽ gả cho hắn chì vì bạc? Nhưng nhà hắn. . .”
Trần thị không nói tiếp, sắc mặt có chút xấu hổ.
Vương gia không có tiền.
Lộ phí cùng tiền ăn ở cho Vương Tuấn Dương lên kinh tham gia khoa cử đều là do Minh Nhiêu cho hắn ta.
“Trước mắt Vương công tử không có tiền nhưng có ai biết được chuyện tương lai, mẫu thân cũng biết hắn là tân khoa Trạng Nguyên.” Minh Nhiêu thở dài: “Tình yêu là thứ hư ảo nhất, chẳng thà nắm vàng thật bạc trắng ở trong tay mới chân thực một chút.”
Trần thị không biết tính toán của Minh Nhiêu, còn tưởng rằng thứ nữ này đã bị bà ta nắm trong lòng bàn tay. Bà ta thả tâm tư vào trong bụng mình.
Chỉ cần có thể dùng tiền bạc để giải quyết chuyện này thì tất cả mọi thứ đều không phải là chuyện lớn.
. . .
Đêm đã khuya.
Minh Nhiêu nằm ở trên giường nhỏ, một lúc lâu cũng không thể ngủ được.
Nàng đã bớt nóng, chết đuối không để lại mầm bệnh, rất may mắn kiếp này không giống với kiếp trước.
Đêm khuya vắng người, nàng lại nghĩ đến mỗi một buổi tối ở kiếp trước, nhớ lại người kia.
Suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, lồng ngực cảm thấy thiếu một ít thứ, luôn có cơn gió lạnh gào thét xâm nhập vào bên trong làm cho cơ thể không được thoải mái.
An Bắc Hầu. . .
“Hầu gia. . .”
Một tiếng lẩm bẩm nhẹ khẽ phát ra từ đôi môi.
Từng chữ mang theo cẩn thận.
Minh Nhiêu suy nghĩ một chút, trái tim không tự chủ đập nhanh lên.
Ban ngày sắp xếp mọi việc chu toàn với Trần thị, nàng uyển chuyển nói rằng qua mấy ngày nữa chính là tiệc sinh nhật của Thái hậu nên nàng cũng muốn đi, Trần thị vẫn hy vọng có thể bình tĩnh giải quyết vấn đề từ hôn, vì vậy bà ta hoàn toàn đồng ý về lời thỉnh cầu của Minh Nhiêu.
Tiệc sinh nhật của Thái hậu hôm đó, Trần thị sẽ mang Minh Nhiêu vào cung.
Qua mấy ngày là có thể gặp lại hắn. . .
Vừa nghĩ đến hắn, Minh Nhiêu không tự chủ được mà khẩn trương hơn.
Sợ hắn, nhưng cũng nhớ đến hắn.
Cứ suy nghĩ, cuối cùng trời cũng sáng.
. . .
Đầu giờ Mão, sương mù không tiêu tan, ánh sáng mặt trời cũng lên cao.
Sắc trời trắng bệch, một đội người mang áo giáp tướng sĩ cưỡi ngựa vội vàng chạy qua con đường nhỏ trong núi.
Mỗi một người đều mang trên người một mùi máu tanh và sát khí, ánh mắt nhịn một đêm cho nên đỏ lên, nhưng tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần, thần thái dồi dào.
Có hai tướng lĩnh tuổi còn nhỏ chưa lập thất đỏ mắt chém giết giặc cướp, vừa định tiến vào Kinh thành đã chạy thẳng đến ngõ hẻm có cây liễu khói hoa, có ý định lấy cái này phát tiết cảm xúc.
Quân đội phía trước đã không nhìn thấy bóng dáng từ lâu.
Ngu Nghiên mang thường phục, cảm xúc trên gương mặt nhạt nhẽo, chậm rãi đi dọc theo con đường chính.
Tuy sống lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa nhưng vẻ mặt lười biếng, đôi mắt phượng khép hờ, giống như là cực kỳ mệt mỏi.
Những người đó đều đi tìm thú vui, hắn không có yêu thích những thứ kia.
Thân vệ bên người ở phía sau giữ một khoảng cách với Ngu Nghiên, không nhanh không chậm mà đi theo, bọn họ biết rằng vào lúc An Bắc Hầu buồn ngủ thì tốt nhất không tiến đến trêu chọc, vì vậy cũng không dám đến gần.
Xuyên qua rừng cây cuối cùng, càng đi về phía trước càng có thể nhìn thấy tường thành ở phía xa. Vào lúc sắp đi ra khỏi rừng, bỗng nhiên Ngu Nghiên nắm chặt dây cương rồi dừng lại.
Nhất thời đội thân vệ ở phía sau lưng cùng nhau rút kiếm, vây hắn ở giữa trung tâm, đề phòng.
Tiếng gió trong rừng đã dừng lại, tiếng chim hót cũng đã không còn.
Đôi mắt phượng của người nam nhân chậm chạp mở ra, vẻ mặt lười tiếng tản mạn đã dần dần rút đi, thay vào đó giống như là một con đao, sắc bén đến rùng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT