Tỳ nữ Hòa Hương giúp Minh Nhiêu thay một bộ y phục mới.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, giống như là hòa hoãn từ sự kinh sợ vừa rồi, ngoại trừ hốc mắt còn có chút hồng thì nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào.
Một nữ quan từ bên ngoài tiến vào, nàng ta mang theo mấy thái giám và cung nữ, trong tay mọi người bưng rất nhiều châu báu và tơ lụa.
Minh Nhiêu biết được đây là đồ ban thưởng của người trong cung nên tiến lên quỳ xuống tiếp nhận.
Nữ quan đỡ nàng một chút, trên khuôn mặt nghiêm túc mang theo một nụ cười: “Phu nhân không cần đa lễ, Thái hậu nghe nói Hầu gia làm cho người chịu ủy khất cho nên đặc biệt bảo bổn quan đến truyền ý chủ, nói rằng người không nên chấp nhặt với hắn.”
Minh Nhiêu có chút ngoài ý muốn, nàng vội vàng lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn lại, cũng có chút ngượng ngùng: “Đa tạ Thái hậu đã quan tâm.”
Trong lòng nàng lại hơi nghi ngờ, nàng và Ngu Nghiên cãi nhau chưa đến một canh giờ mà Thái hậu trong cung đã nhận được tin tức, còn cố ý đưa tới một ít thứ, đúng là kỳ lạ.
Nữ quan không biết nàng suy nghĩ nhiều thứ, bảo người mang lên một chén canh sâm: “Thái hậu ban thưởng, đây là nhân sâm do ngoại bang tiến cống, đặc biệt ban thưởng cho phu nhân tẩm bổ, mời phu nhân.”
Minh Nhiêu sửng sốt một lát, có chút không tình nguyện, nhưng đây là đồ mà Thái hậu ban thưởng, nàng không có cách nào nói lời từ chối.
Dưới sự kiên trì của đối phương, nàng uống chén canh kia.
Thời gian chưa được mấy hơi thở, đột nhiên bụng nàng quặn đau, trong cổ họng không ngừng truyền đến mùi tanh ngọt cuồn cuộn.
Chén canh rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Không đợi Minh Nhiêu nói thêm câu nào, toàn thân nàng không có sức lực ngã trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, cuối cùng không nói nên lời.
Nàng đau quá. . .
Cảnh tượng trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ, Minh Nhiêu thấp thoáng nhìn thấy Hòa Hương bị người ta khống chế, mà nữ quan kia cũng chậm rãi thu lại nụ cười nhạt, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.
Nữ quan bước qua đống hỗn loạn dưới đất, từ trên cao nhìn xuống Minh Nhiêu, nàng ta vô tình mở miệng:
“Minh thị mê hoặc lòng người, lại xúi giục An Bắc Hầu cãi lại thánh chỉ muốn xử tử nhân chứng quan trọng. Một nữ tử như thế là làm hại người khác, giữ lại nhân thế chỉ khiến An Bắc Hầu càng làm những việc sai trái. Vận mệnh quốc gia Đại Lâm chúng ta hưng thịnh, không thể rời bỏ những cống hiến mà An Bắc Hầu tạo ra. Ân điển của Thái hậu, thay Hầu gia xử lý nội trạch, ban chết cho Minh thị.”
“Minh cô nương, một đường đi tốt lành.”
. . .
Lúc mặt trời lặn cũng là lúc Ngu Nghiên trở về.
Khi hắn rời đi, Minh Nhiêu nằm trên giường trong thư phòng của hắn khóc.
Nhưng khi hắn trở về thì lại nhìn thấy một người không còn hô hấp, cũng không cười, bình tĩnh nằm trong phòng ngủ, Minh Nhiêu sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Cặp mắt phượng ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo sắc bén mà hẹp dài, giờ phút này ánh sáng trong đôi mắt dần dần tắt đi.
Nhìn qua hắn có chút mờ mịt, ngơ ngẩn đứng ở cửa, không biết phải làm sao.
Trong sân, trong phòng, người hầu quỳ dưới đất.
Hòa Hương khóc lóc nói với hắn “Nén bi thương”.
Ngu Nghiên cứ như thế đứng trầm mặc trước giường Minh Nhiêu, đứng rất lâu.
Sau khi Minh Nhiêu chết được ba ngày, hồn phách còn lang thang ở Hầu phủ, không rời đi.
Ba ngày nay, An Bắc Hầu ở trong phòng đợi nàng, nắm bàn tay lạnh như băng của nàng, uống hết vò rượu này đến vò rượu khác.
Cứ một lần một lần nói lời xin lỗi. Người nam nhân chưa bao giờ cúi thấp đầu, sau mỗi khắc uống rượu cũng tỏ ra vẻ cô đơn và chán nản.
Ngày thứ tư, hắn cầm kiếm đi vào cung, gác lưỡi kiếm trên cổ Thái hậu.
. . .
Ngu Nghiên báo thù, mang Minh Nhiêu quay về Lương Châu, sau khi thu xếp ổn thỏa tang lễ thì định tự vẫn ở trước mộ nàng. Nhưng trong nháy mắt hắn quơ đao, trong lòng sinh ra sợ hãi nên dừng lại.
“Có lẽ ta không xứng để đi tìm nàng.” Hắn thấp giọng tự giễu.
Thu kiếm về, xách rượu, hắn chậm rãi quay trở về.
Cả một đời trông nom quê hương của nàng, trong nom ngôi mộ ở trong tòa nhà sừng sững hoang dã, trông nom bài vị của nàng. Bốn chữ “Ái thê Minh Nhiêu” khắc trên bia mộ cũng giống như bàn ủi in vào trong lòng hắn.
Cho đến khi Ngu Nghiên chết, hắn cũng không tái giá.
Cả cuộc đời rất ngắn, thoáng một cái đã trôi qua.
Trong lúc ý thức của Minh Nhiêu tiêu tán, trong lòng suy nghĩ, nếu cho nàng thêm một cơ hội, có lẽ nàng vẫn sẽ chọn thay người khác bước lên hỉ kiệu.
Cho dù biết được con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng vẫn muốn lựa chọn, một lần nữa quay trở về với nam nhân đã canh giữ bên cạnh nàng cả đời.
====
Gỡ mìn:
1. Nam chính bị bệnh kiều, hành động và cử chỉ khác với người bình thường. Bình thường bệnh kiều sẽ đối với một loại hiện tượng nào đó hoặc một người nào đó sinh ra chấp niệm, làm ra bất cứ thủ đoạn gì để chiếm thứ đó cho bản thân mình mới thôi, bình thường cũng sẽ không bị phát hiện dễ dàng.
Trọng điểm, cố chấp, bệnh hoạn, bất kỳ thủ đoạn cho nên có thể nam chính sẽ làm một số chuyện ‘quá đáng’ với nữ chính, ví như như cầm tù nhưng chưa toại nguyện (bushi khả năng tương đối máu chó, nhưng cũng sẽ không làm tổn thương nữ chính. Sấm này chớ vào.)
2. Nữ chính xinh đẹp, thân thể mềm mại dễ dàng bị đẩy ngã, chọc phải nam chính mà không hề hay biết, không phải là nữ cường, ai ghét tiểu mỹ nhân thì đừng vào.
3. Kém nhau mười tuổi, tuổi tác trong văn đều là tuổi thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT