Cảnh Hoàng thấy người gọi đến là Tố Tố thì nhíu mày, chần chừ một hồi lâu mới bắt máy.

Tiếng khóc nức nở của Tố Tố truyền vào tai làm Cảnh Hoàng kinh ngạc. Cảnh Hoàng hỏi: "Tố Tố? Có chuyện gì vậy?"

Tố Tố thút thít: "Anh Hoàng... Anh Luân ghét em rồi, hức hức."

Cảnh Hoàng dị ứng với con gái khóc lắm, da gà da vịt nổi hết lên rồi đây này: "Có chuyện gì, em kể cho anh nghe."

Gia Thành nghe vậy chỉ bĩu môi. Quả nhiên mấy gã có tiền ai cũng y như nhau, tốt nhất Gia Thành không dính líu quá nhiều đến mấy người giàu.

Nghèo thì làm sao trèo cao được.

Tố Tố ấm ức kể lại chuyện Chu Luân lạnh lùng và phũ phàng với mình. Cô ta còn nói rõ chuyện fan tạt axit Khúc Hạ không phải là lỗi của cô ta. Vốn Chu Luân không có bằng chứng tố cáo cô là thủ phạm, vậy mà cứ vu khống cô.

Cảnh Hoàng biết Khúc Hạ gặp chuyện gì, mà anh ta cũng chẳng biết Chu Luân vì sao làm như vậy. Cảnh Hoàng cố gắng khuyên Tố Tố bình tĩnh lại và hứa sẽ đi gặp Chu Luân hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Tố Tố nghe xong nổi cáu. Bà Lan Chi cũng nói thế, rồi cuối cùng thì sao, chẳng nói giúp cô một lời.

Chợt có tờ giấy nhỏ bị ngón tay thon dài trắng trẻo đẩy đến trước mặt hắn. Trong tờ iấy là một dòng chữ thẳng tắp, tròn trịa rõ ràng.

'Hỏi địa chỉ cô ấy rồi đưa về đi, có khả năng cô ấy đã say rồi.'

Cảnh Hoàng còn muốn ở lại trêu ghẹo Gia Thành, hơn nữa cảnh quay cũng chưa xong, Cảnh Hoàng không muốn đi.

Cuối cùng Cảnh Hoàng chỉ ậm ờ khuyên nhủ Tố Tố rồi lấy cớ sắp quay rồi để cúp máy. Gia Thành ngỡ ngàng nhìn người đàn ông vừa phũ phàng với con gái nhà người ta.

Cảnh Hoàng ho nhẹ. Anh ta biết Tố Tố không có ngu mà đi nhậu một mình, kiểu gì cũng có bạn bè chị chị em em của cô ta thôi. Nhưng người trước mặt thì chỉ có một mình này.

Cảnh Hoàng đáp: "Khi nào em tan ca?"

"Làm gì?" Gia Thành hỏi.

"Tôi đưa em về. Có lẽ giờ đó em cũng đói, chúng ta đi ăn ở đâu đó rồi về."

Không đợi Gia Thành nghĩ cách từ chối, Cảnh Hoàng thấy ekip sắp sửa quay tiếp liền vội vàng chạy như bay đến chỗ họ, trước khi đi còn để lại một câu rằng Gia Thành không nói gì là đồng ý, không được nuốt lời, nếu nuốt lời Gia Thành sẽ làm chó.

Gia Thành bị ép về cùng xe với Cảnh Hoàng mà tức không nói được gì, vẻ mặt khó chịu như thể giẫm phải phân chó.

.

Vì đã lỡ hứa với bà Lan Chi sẽ dẫn cậu về nhà chính cùng ăn cơm, vì thế ngày hôm sau cậu đã cùng Chu Luân trở về. Ăn xong bữa cơm, Khúc Hạ cùng vệ sĩ, trợ lý lên xe đến trường quay. Hôm nay cậu có một game show nhỏ cần quay. Chu Luân lười biếng nằm trên sofa nhịp giò xem hoạt hình, bà Lan Chi thấy thằng con út nhà mình có khác gì mấy gã vô dụng ở nhà để vợ kiếm tiền nuôi đâu. Bà nghiến răng, tức giận đá mông hắn một cái.

"Thằng phá gia chi tử!"

Chu Luân bị đạp mông mà chẳng hiểu gì. Hắn phá hồi nào?

Thấy mẹ vẫn còn đang giận, Chu Luân chẳng buồn hỏi bà giận chuyện gì, chỉ liếc mắt nhìn vào phòng.

"Hai giờ Hạ có livestream giao lưu fan."

Bà nhìn đồng hồ, đã 1h50 rồi.

"Thằng quỷ, sao không nói mẹ sớm."

Bà Lan Chi vội vàng về phòng. Chu Luân chỉ liếc mắt nhìn theo rồi quay đầu, tiếp tục xem hoạt hình.

Chưa xem được năm phút thì bên ngoài vang tiếng chuông. Quản gia nghe vậy bèn ra xem là ai. Không bao lâu sau quản gia đi vào, thông báo cho Chu Luân: "Cậu út, có Cảnh Hoàng đến chơi."

Chu Luân nhìn thằng bạn mình xách túi to túi nhỏ đưa cho quản gia, nói là tặng chủ nhà và người làm. Mà một trong những chủ nhân của căn nhà này lại ngồi một đống ở đó. Chu Luân nhíu mày: "Hôm nay không có lịch quay? Ế show? Flop?"

Cảnh Hoàng tức đến độ nghiến răng: "Không có flop nhé! Nay đặc biệt đến tìm mày là có việc."

"Việc gì? Mượn nợ? Không có tiền."

"Đừng có nhét chữ vô mồm bố mày!" Cảnh Hoàng tức rít lên.

Quản gia cười cười. Lần nào hai người này gặp nhau cũng phải đấu khẩu vài cái mới chịu được. Quản gia xuống bếp kêu người làm chuẩn bị bánh trái mời Cảnh Hoàng. Đợi quản gia đi khỏi, hắn mới hỏi: "Có chuyện gì?"

"Qua thăm mày tí không được à?"

Chu Luân lạnh lùng vạch trần: "Hai hôm trước mới đi ăn lẩu chung. Đêm hôm qua mày call video làm phiền tao. Hôm nay thăm cái gì?"

Cảnh Hoàng cười ha ha, giấu ai thì được chứ không thể giấu được Chu Luân: "Là chuyện Tố Tố."

"Ra vườn." Chu Luân đứng dậy đi trước. Có bà Lan Chi trong phòng, còn có quản gia, người làm, không tiện nói chuyện về Tố Tố. Nếu quản gia nghe được thì bà Lan Chi cũng sẽ biết.

.

Nhà chính có một vườn hoa, ở giữa có một mái đình nhỏ với bốn cây cột có hoa hồng leo. Hiện giờ đang vào mua hoa nên chúng nở rộ, khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Thi thoảng có vài chú bướm nhỏ xinh bay lượn trêu ghẹo rồi đậu nhẹ lên cánh hoa hồng chén màu cam nhạt. Cảnh Hoàng nhìn cảnh đẹo như vậy liền chụp selfie một vài tấm.

Đợi Cảnh Hoàng hết chứng nghiện chụp hình, anh ta mới vào vấn đề chính. Cảnh Hoàng biết ở giữa mối quan hệ của Chu Luân và Tố Tố có một tờ giấy vô hình ngăn lại. Anh ta có nhiều lúc muốn xé thử tấm lá chắn kia ra để xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng không dám.

Anh ta còn cho rằng là vì Khúc Hạ xuất hiện nên mối quan hệ của họ tệ như thế. Đó cũng là nguyên do lúc quay show "Thử thách sinh tồn" Cảnh Hoàng tỏ thái độ xa cách, lạnh lùng với Khúc Hạ. Nhưng bây giờ Cảnh Hoàng nghiêm túc nghĩ lại, vốn dĩ họ đã xa cách trước khi Khúc Hạ xuất hiện rồi, vậy mà khi đó anh ta vì bao che cho bạn bè mà đổ lỗi cho Khúc Hạ.

"Luân, rốt cuộc khi đó xảy ra chuyện gì?"

Chu Luân nhìn đối phương một lúc rồi mới lắc đầu: "Mày không nên biết."

Không ngờ vì câu nói này mà Cảnh Hoàng nổi giận: "Tao là bạn mày! Chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao lại không cho tao biết chuyện gì đã xảy ra? Có phải năm đó xảy ra chuyện gì không?"

Chu Luân nhìn Cảnh Hoàng. Anh ta chắc nịch: "Quả nhiên! Năm đó không có lý nào mày bị người ta tung tin là phê thuốc cả. Tao không tin! Không lẽ chuyện năm đó là do Tố Tố gây ra?"

Chu Luân chần chừ một lúc rồi mới gật đầu. Cảnh Hoàng nhỏ giọng: "Luân, phải có bằng chứng. Nếu mày chỉ nghi ngờ mà kết luận ngay thì không được."

"Có." Chu Luân đáp vỏn vẹn một chữ.

Hay nói đúng hơn là có người dọn dẹp quá sạch sẽ, tới bây giờ mới gom đủ bằng chứng.

Cảnh Hoàng tức: "Rốt cuộc là chuyện gì? Chu Luân, mày có coi tao là bạn mày không?"

"Có."

"Nếu tao muốn biết năm xưa có chuyện gì thì tao điều tra là được thôi. Nhưng tao muốn mày nói."

Chu Luân hỏi: "Tại sao?"

Cảnh Hoàng xoắn xuýt vài giây mới đáp: "Tại tốn tiền..."

Chu Luân: "..."

Chu Luân nói tiếp: "Vì coi mày là bạn nên tao không muốn nói ra. Mày biết rồi chắc chắn sẽ đấm Tố Tố một cái."

Cảnh Hoàng: "..."

"Nhưng tao vẫn muốn biết. Chúng ta là bạn từ nhỏ đến lớn, tao tin mày hơn Tố Tố. Không lẽ mày muốn tao làm một thằng đần cứ giao du với Tố Tố trong khi nó hại bạn mình sao?"

Chu Luân im lặng vài giây. Hắn biết cho dù Cảnh Hoàng muốn điều tra cũng chẳng có kết quả đâu. Chuyện năm đó đã có người bưng bít rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play