Trợ lý ngồi bất động từ nãy đến giờ, chỉ khi có điện thoại hắn mới tìm chỗ khác. Trên sàn vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, Chu Luân ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chủ nhân đôi giày ấy là mẹ mình.
"Khúc Hạ sao rồi?" Lan Chi phu nhân thở hổn hển.
Chu Luân lắc đầu: "Phẫu thuật đã lâu rồi nhưng chưa thấy ra."
Lan Chi phu nhân nhéo bắp thịt Chu Luân, mà khổ nổi thịt hắn cứng như đá: "Luân ơi là Luân, sao con vô dụng như vậy hả? Đến cả fan của mình cũng không xử lý được."
"Nếu Hạ có xảy ra chuyện gì, mẹ không tha cho con đâu!"
Chu Luân im lặng cúi gầm mặt. Đây cũng là lần đầu tiên Lan Chi phu nhân thấy hắn bối rối đến như vậy. Lan Chi phu nhân nhịn không được nói thêm.
"Uổng cho thằng bé nó yêu con. Còn con... con nhìn lại mình đi, có làm gì cho nó chưa? Lúc nào cũng hại nó gặp chuyện."
"Mẹ nói gì cơ? Em ấy... yêu con?" Hai chữ "yêu con" nói vô cùng nhỏ, nhưng làm sao qua được đôi tai cực thính của bà. Lan Chi phu nhân tròn mắt nhìn thằng con út của bà. Chợt bà nghĩ đến chuyện gì đó, bà nói lớn, như thể không tin được người trước mặt là con trai của mình: "Con đừng có nói là không biết? Thằng bé nó yêu con cả thế giới đều biết, vậy mà con... tại sao thằng bé nó xui xẻo như vậy, yêu ngay cái thằng không có cảm xúc như con vậy?"
"Mẹ đừng có nhéo con nữa, con không có đau." Chu Luân nói. Lan Chi phu nhân nghiến răng ngồi phịch xuống ghế.
Chu Luân thở dài, tuy chỗ hắn bị nhéo không biết đau, nhưng ở nơi khác lại đau vô cùng...
Nghe tin con dâu tương lai bị tai nạn, mấy anh em trong gia đình cũng chạy vô bệnh viện. Anh hai vừa đến đã hỏi: "Sao rồi, đã tỉnh chưa?"
"Chưa. Từ lúc mẹ đến đây đã một tiếng rồi." Lan Chi phu nhân vừa nói vừa liếc nhìn Chu Luân.
Bà vừa nói dứt câu thì đèn phòng đã tắt, cửa liền mở ra, bên trong có hai bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài. Lan Chi phu nhân vừa thấy đã hỏi.
"Bác sĩ, thằng bé sao rồi?"
Bác sĩ nhận ra Lan Chi phu nhân: "Cậu ấy không sao rồi, cần phải theo dõi thêm xem có biến chuyển gì không."
"Được, cảm ơn bác sĩ." Lan Chi phu nhân ngoắc tay các con mình: "Các con theo mẹ ra đóng tiền, sẵn chọn VIP cho thằng bé. Còn thằng Luân, con ở bên cạnh thằng bé đến khi nó tỉnh."
Chu Luân gật đầu.
Khúc Hạ nhanh chóng được chuyển đến phòng VIP mà Lan Chi phu nhân đã chọn. Lan Chi phu nhân nói mọi chuyện để bà giải quyết nhưng hắn từ chối. Chu Luân nói chuyện này là do hắn thì để hắn giải quyết. Bà thấy hắn cứng rắn nên cũng đồng ý, sau đó rời đi để lo chuyện công ty. Chu Luân hứa khi nào Khúc Hạ tỉnh sẽ gọi cho bà. Chu Luân xoa hai bên mắt cay xè, hắn nhìn Khúc Hạ hai mắt nhắm nghiền trên giường bệnh. Gương mặt thanh tú nay trắng bệch vì thiếu máu. Cái trán bị băng vải trắng quấn lại, bên tay lại ghim một cái ống truyền nước biển, trông cậu bây giờ vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Ngón tay Chu Luân vươn ra, chạm nhẹ vào gò má của đối phương. Trong đầu hắn ám ảnh câu hỏi của mẹ mình, hắn biết chứ... biết cậu đơn phương hắn từ lâu rồi.
Hắn nhiều lần tự hỏi bản thân mình có thích đứa nhỏ này không. Thế nhưng đã nhiều lần hắn bỏ qua câu trả lời trong tim mình. Ngày trước hắn thích cảm giác được Khúc Hạ đeo bám, lúc cậu mang đồ ăn đến phim trường, hắn vui vẻ nhưng không tỏ rõ ngoài mặt.
Lúc hắn biết cậu có ý định tránh hắn, còn ăn nói xa cách, hắn bực bội, hơi hờn dỗi, nhưng rồi cuối cùng chính hắn là người chủ động nhắn tin cho Khúc Hạ, mỗi ngày hóng hớt xem Khúc Hạ gặp drama gì để giang tay giúp đỡ.
Lúc Khúc Hạ bị đẩy rơi xuống cầu thang, tim hắn bị bóp nghẹt, hắn sợ hãi, sợ Khúc Hạ sẽ xảy ra chuyện. Hắn luôn kiểm tra hơi thở của Khúc Hạ, chỉ sợ sau một cái chớp mắt cậu rời khỏi hắn mãi mãi.
Chu Luân chưa yêu ai, cũng không biết cảm giác bây giờ có phải là yêu hay không. Hắn sợ mình ngộ nhận rồi làm khổ Khúc Hạ.
Có người bên ngoài gõ cửa phòng, sau đó trợ đẩy cửa đi vào, Quân Bảo đi theo phía sau.
"Em ấy sao rồi?"
Chu Luân đáp: "Đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Quân Bảo thở dài: "Lúc đấy ông để tôi chở Khúc Hạ thì đâu có xảy ra chuyện."
Nếu con người ta đoán trước được tương lai thì nói làm gì nữa. Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, từ "nếu" cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chu Luân thở dài, hắn cũng bối rối: "Tôi biết rồi. Chuyện bên luật sư nhờ ông nhé."
Quân Bảo ném cái túi cho Chu Luân: "Tôi biết rồi, giờ tôi đang qua chỗ luật sư, đám fan cuồng đó phải xử nặng tay mới được."
"Còn cái túi này là của Khúc Hạ, ông giữ đi."
Cái túi lúc Khúc Hạ bị xô đẩy, rồi bị người ta đá vào trong góc. Trên đó có nhiều dấu giày đã được lau bớt. Chu Luân dặn dò thêm vài ba câu với Quân Bảo. Sau đó trợ lý rời đi cùng Quân Bảo, trả lại căn phòng im ắng như ban nãy.
Chu Luân mở túi ra kiểm tra, bên trong có vài gói bánh bị người ta đạp nát. Bút viết, điện thoại, một cái bóp có giấy chứng minh và thẻ ATM, một chiếc chìa khóa nhà có treo hình gấu dễ thương, bên trong còn có một sấp bản nhạc viết tay. Chu Luân lấy ra xem thử, tiêu đề bài hát vỏn vẹn bốn từ "em đơn phương rồi", tay hắn run lên từng hồi khi nhìn thấy lời bài hát.
Lần đầu tiên gặp, em đã biết mình yêu rồi.
Nhưng anh là vì sao, em là ngọn cỏ nên không với tới được.
Yêu anh, không có nghĩa em sẽ biến anh thành của em.
Chỉ cần anh được hạnh phúc, là em mãn nguyện rồi.
Hạnh phúc của anh cũng chính là hạnh phúc của em.
.
Khúc Hạ không biết mình ngủ đã bao lâu rồi, lúc cậu lấy lại ý thức có chút chếnh choáng khó chịu. Khúc Hạ nhíu nhíu mày, dần mở mắt ra nhìn. Ánh sáng trắng ập vào nhất thời làm cậu lóa mắt, Khúc Hạ nhắm mắt lại, nhất thời có bàn tay che mắt cậu lại.
"Đừng mở mắt ra vội... em nhắm một lát rồi mở ra xem."
Khoảng vài giây sau bàn tay kia mới rời khỏi, Khúc Hạ dần dần mở mắt. Đập vào mắt là trần nhà màu trắng, mùi khử khuẩn quen thuộc trong bệnh viện xộc vào mũi làm cậu nhíu mày một cái. Khúc Hạ quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
"Em tỉnh rồi." Chu Luân hơi nhếch môi cười.
Khúc Hạ nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Chu Luân, trong đôi mắt cũng hằn lên tơ máu chằng chịt. Khúc Hạ định mở miệng hỏi nhưng lại chỉ hít khí vào, cổ họng khô rát làm cậu ho khù khụ. Ngay lập tức lồng ngực nhói đau như muốn xé cậu ra làm hai. Khúc Hạ khó chịu, cảm giác đau đớn của kiếp trước dường như đang quay trở lại khiến tay cậu run bần bật. Chu Luân thấy mặt cậu trắng nhợt cũng hoảng hốt không thôi, nhưng Khúc Hạ ra dấu không sao với hắn.
Chu Luân hiểu ý, đỡ Khúc Hạ nửa nằm ngồi, lưng dựa vào gối rồi xoa ngực cho cậu. Khúc Hạ ngước lên nhìn hắn. Chu Luân hỏi.
"Uống nước không?"
Khúc Hạ gật đầu. Chu Luân rót nước, còn chu đáo cắm vào một chiếc ống hít. Hắn dặn Khúc Hạ uống chậm lại.
Có nước làm mát cổ họng, Khúc Hạ thở dài dễ chịu. Cậu dùng lưỡi liếm môi dưới, không bị khô như cậu tưởng.
Khúc Hạ nhìn nhìn Chu Luân. Không hiểu Chu Luân nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày.
"Em... còn nhớ tôi là ai hay không?"
Khúc Hạ nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu. Chu Luân lo lắng, rõ ràng bác sĩ nói là không ảnh hưởng tới trí nhớ mà.
"Em thực sự không nhớ?" Chu Luân hỏi lại.
"Anh... là... ai?" Khúc Hạ nói chầm chậm.
"Tôi..." Chu Luân ngập ngừng, hắn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cậu. Ngay lập tức Chu Luân nhận ra điều gì đó, hắn nhéo mũi cậu: "Em dám nói xạo? Ánh mắt bán đứng em rồi kìa!"
Khúc Hạ cười yếu ớt, nhưng chung quy cậu vẫn nhận ra Chu Luân là ai.
"Anh... cảm..."
Chu Luân cắt ngang, hơi hờn dỗi một chút: "Mới tỉnh dậy đừng nói nhiều. Em không thương cổ họng em à?"
Khúc Hạ hơi cười. Nụ cười yếu ớt khó coi làm sao. Chu Luân hạ mi mắt, nói: "Em ngủ hai ngày rồi, anh xuống căn tin mua ít cháo cho em."
"Nhưng..."
Chu Luân xoa nhẹ đầu cậu: "Biết em không thích cháo, nhưng mà em mới tỉnh dậy không thể ăn được mấy cái khác. Đợi ăn cháo xong mới được."
Khúc Hạ gật đầu.
Cậu nhìn người đàn ông đeo khẩu trang rồi cầm bóp tiền rời khỏi phòng. Trong lòng cậu nghĩ, không lẽ người này thức canh cậu hai hôm nay sao? Nhìn bộ dạng thì thấy giống lắm.
Khóe môi cậu khẽ cong. Được ông chủ thức đêm canh nhân viên, chắc Khúc Hạ là người đầu tiên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vì hắn mới thành ra như vậy, phải bù đắp cho cậu chứ.
Lúc Chu Luân ra tới hành lang, hắn nghiến răng tự chửi chính mình, lúc đó hắn định nói tôi là người yêu của em. Cũng không hiểu tại sao lúc đó hắn lên cơn khùng điên mà nghĩ đến câu đó đầu tiên nữa.