Thời Nhiễm khóc đến không nén được, giống như đã bị oan uổng không nhẹ.
“Không có cầu hôn mà sắp… Sắp sinh con, chưa lập gia đình đã mang thai trước… Phụng tử thành hôn (*), phụ nữ tham vọng có được anh nhiều như vậy, các cô ấy nhất định sẽ chê cười em, nói em ép hôn…”
(*) Phụng tử thành hôn: ý chỉ có thai trước kết hôn hay còn gọi là ‘ăn cơm trước kẻng’.
“Mới không thèm bụng to mặc váy cưới, xấu chết đi được, em không cần…” Cô thút thít đáp lại, vô cùng đáng thương.
Đổi lại trước kia, cô tuyệt đối không thể nào nói những lời như vậy.
Sầm Diễn tất nhiên biết rõ.
Chính vì giờ khắc này anh mới hiểu được ý cô là gì, là thái độ của anh, anh còn chưa cầu hôn.
Đáy mắt anh tràn ngập cưng chiều ôm cô dịu dàng hôn: “Sẽ không ai dám nói em, không phải em bức hôn, cho tới bây giờ đều là anh, là anh thúc ép em, vẫn luôn là anh trăm phương ngàn kế muốn em ở bên cạnh mình, không muốn buông tay để em rời đi, là anh, không phải em.”
Nước mắt được anh nhẹ nhàng hôn lên, Thời Nhiễm ngước mắt, trước mặt vẫn mông lung như sương.
“Cho dù vậy em cũng sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của anh…” Cô vẫn giữ lấy chút ủy khuất mà tiếp tục tố cáo.
Sầm Diễn bật cười.
Thời Nhiễm cắn anh: “Anh còn cười!”
Chờ cô náo loạn xong, Sầm Diễn một tay nâng mặt cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e làn da mịn màng, rốt cuộc đành nói ra kế hoạc của mình: “Thật ra anh đã định cầu hôn từ rất sớm.”
Thời Nhiễm không tin: “Khi nào?”
“Hai ngày trước khi em đi nước A, ngày Khương Họa trở về.” Sầm Diễn thành thật khai báo.
Đêm đó anh chuẩn bị một kinh hỉ chính là lời cầu hôn ở trong căn hộ của cô, chẳng qua là Khương Họa đến, cô muốn bồi Khương Họa liền quyết định trì hoãn buổi hẹn ấy, huống chi đêm đó anh cũng không nghe thấy câu trả lời của cô.
Sau đó cô cố ý đến biệt thự Hương Long dỗ dành anh, còn nói muốn ra nước ngoài công tác, anh sợ một khi mình cầu hôn thì cô sẽ không nỡ rời đi, anh không muốn cô vì mình buông bỏ bất cứ mong muốn gì, anh biết rõ sự tâm huyết của cô.
Cho nên đó là lý do anh giữ lại những dự định kia.
Thời Nhiễm cắn môi, lúc lâu sau mới quay mặt, rầu rĩ nói: “Nhưng em cũng đã trở về thật lâu rồi mà anh vẫn chưa cầu hôn lần nữa, anh biết rõ em yêu anh nên mới không muốn cầu hôn, bây giờ có bảo bối anh mới…”
Những lời còn lại không nói được nữa.
Vẫn là ủy khuất.
“Không có.” Sầm Diễn nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen khẽ siết chặt, anh nhìn cô thật sâu: “Muốn cưới em là vì anh yêu em, chỉ đơn giản vì em là Thời Nhiễm, là người anh nhận định cả đời, có con hay không cũng không ảnh hưởng.”
“Tin anh nhé, hửm?”
Thời Nhiễm đương nhiên tin tưởng, cũng biết mình có chút gây sự vô cớ, nhưng từ khi xác định bản thân mang thai đến khi nhìn thấy anh cô thật sự không khống chế được loại cảm xúc oan ức này.
Cô biết mình chính là được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.
Thời Nhiễm cúi đầu cắn cắn môi không nói gì nữa.
Sầm Diễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô đang nghĩ gì.
Anh cười khẽ, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên tóc cô, thấp giọng nói: “Trước mặt anh em thế nào cũng được, cho dù ở trên đầu anh giương oai, bởi vì sẽ luôn chiều chuộng yêu thương em nên nhất định sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất, bảo bối của anh chính là có thể được cưng mà kiêu ngạo muốn làm gì thì làm. “
Bảo bối của anh…
Một tiếng bất ngờ môi mỏng của anh tràn ra, xen lẫn vạn phần nhu tình cùng dung túng, dễ dàng đánh trúng nơi m3m mại nhất trong lòng Thời Nhiễm.
Trước kia anh gọi nhiều nhất là tên của cô Thời Nhiễm, sau đó hai người cởi bỏ khúc mắc, anh sẽ gọi cô là Nhiễm Nhiễm, hôm nay một tiếng bảo bối, là lần đầu tiên anh gọi như vậy.
Người đàn ông gọi mình như vậy, đúng là có cảm thụ rất khác.
Chọc tim Thời Nhiễm rung động, bay đầy bong bóng ngọt ngào.
Cô nhào mạnh vào lòng anh.
“Tứ ca.”
“Anh ở đây.”
Thời Nhiễm ôm chặt cổ anh, mềm nhũn làm nũng: “Kêu lần nữa đi.”
Hốc mắt cô có hơi chua xót, không hiểu sao lại muốn khóc, nhưng cô rõ ràng chẳng phải người thích rơi nước mắt, ở trước mặt anh cũng sẽ không thế này.
Quả nhiên là được anh cưng chiều mà như trẻ con, làm hư cô.
Thời Nhiễm mấp máy môi ôm chặt anh hơn chút, giống như muốn vĩnh viễn không tách rời.
Sự ấm áp lặng lẽ lan rộng trong không khí.
“Tứ ca…”
“Anh đây.”
Thời Nhiễm từ trong ngực anh đứng dậy, chống lại con ngươi của anh tim càng đập nhanh hơn: “Anh… Anh có muốn sờ sờ bảo bối không?”
Cô liếc mắt nhìn xuống bụng mình.
Có một sinh mệnh nhỏ bé ở đó, là con của cô và anh.
Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên chuyển động gay gắt, ánh mắt cũng trở nên u ám trong khoảnh khắc.
Anh liếc nhìn cô, sau đó tầm mắt di chuyển xuống.
Đưa tay ra, cảm giác khẩn trương như lúc đầu nghe được tin cô mang thai lại phát tác.
Lòng bàn tay phủ nhẹ lên.
Một giây sau, lòng bàn tay của Thời Nhiễm phủ lên mu bàn tay anh.
“Là bảo bối của chúng ta.” Cô nhỏ giọng nói, không hiểu sao có chút ngượng ngùng khó hình dung ra được, chút phấn hồng theo đó nhiễm đầy hai má, “Bảo bối của em và Tứ ca.”
Cô nắm chặt tay anh.
“Về sau chúng ta sẽ có một gia đình.” Gương mặt Thời Nhiễm dịu dàng, cô nhìn anh, từng chữ từng chữ rõ ràng nói, “Gia đình thuộc về chúng ta, có em, có Tứ ca, còn có bé cưng nữa.”
Sầm Diễn không phải là người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Duy nhất chỉ vài lần, đều bởi vì cô.
Hơn hai mươi năm trước khi được nhà họ Sầm yêu cầu trở về, anh chưa từng cảm nhận được tình thân, quay về Sầm gia tiếp quản gia nghiệp. Người nhà họ Sầm, bất kể là mẹ hay bà nội hay là Sầm Vi Nịnh gần gũi nhất thật ra cũng vẫn còn khoảng cách với anh, tình thân mờ nhạt, phần lớn chỉ là áy náy.
Anh hiểu ý của cô.
Giờ khắc này, tâm tình trong lòng cuồn cuộn, anh trở tay nắm lấy tay cô sau đó ôm cả người vào lòng.
Chặt chẽ.
“Được.” Anh nói.
Giọng nói rất khàn đục.
Thời Nhiễm một tay ôm lấy anh, lại vừa nghiêng đầu hôn anh.
Ủy khuất tan thành mây khói, thay vào đó là hạnh phúc ngọt ngào.
===
Một lát sau.
“Nhiễm Nhiễm.” Sầm Diễn khàn giọng.
Thời Nhiễm ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng: “Không đúng, Tứ ca gọi sai rồi.”
Sầm Diễn bật cười.
“Bảo bối.” Anh áp sát bên tai gọi cô..
Hơi thở ấm áp, giọng nói gợi cảm quyến rũ.
Khuôn mặt của Thời Nhiễm thoáng cái liền đỏ lên, cô lẩm bẩm che giấu đi: “Làm gì chứ.”
“Ngày mai…” Anh có chút khẩn trương, “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, xem cục cưng thế nào, được không em?”
“Phốc” một tiếng, Thời Nhiễm không nhịn được cười ra tiếng.
“Tứ ca!” Cô từ trong lòng anh đứng lên, hờn dỗi trừng mắt, có chút ghét bỏ còn có chút cạn lời, “Mới một tháng thôi anh cho rằng có thể kiểm tra được cái gì, bảo bối có khỏe mạnh hay không, hay là vấn đề con trai hay con gái?”
Sầm Diễn… Nghẹn lại.
Khó khi có chút xấu hổ.
Thời Nhiễm nhìn thấy, bĩu môi tiếp tục cười nhạo anh: “Tứ ca anh có ngốc hay không? Anh không có tí kiến thức căn bản nào sao?” Cô dừng một lát, đắc ý nhìn thấu anh, “Tứ ca, có phải anh khẩn trương không?”
“Ừm, khẩn trương.” Sầm Diễn không phủ nhận.
Thời Nhiễm cười càng vui vẻ hơn.
Cô ôm mặt anh hôn lên, nhỏ giọng nói: “Thật ra em cũng rất khẩn trương, Thiển Thiển hỏi em có phải đã mang thai hay không, phản ứng đầu tiên của em chính là không thể nào, nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận, lại hình như có vẻ hợp lý, anh không biết đâu lúc đi mua que thử thai lòng bàn tay em đều đổ đầy mồ hôi.”
Sầm Diễn ôm cô, trong đầu hiện lên hình ảnh cô vừa tả, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Thời Nhiễm ôm anh càng chặt hơn, “Sau đó chính là trở về khách sạn kiểm tra nha, thử tận ba lần, mỗi lần em đều không dám nhìn, là Thiển Thiển giúp em xem sau đó nói kết quả cho em biết, đều là hai vạch, chính là có bảo bối.”
Sự căng thẳng của cô dường như đã lây lan sang anh.
Tâm trạng Sầm Diễn giống như cô, không nhịn được hỏi: “Khi đó sao không nói cho anh biết?”
“Cũng không muốn nói cho anh biết.” Thời Nhiễm không được tự nhiên nói.
Sầm Diễn trầm mặc.
“Sau này mỗi lần kiểm tra anh đều sẽ ở bên em, sẽ không để em một mình.” Anh khẽ hôn cô, thì thầm nói.
Thời Nhiễm nghe vậy, khóe môi vểnh lên.
“Được rồi, em đồng ý vậy.” Cô vô cùng kiêu ngạo làm vẻ miễn cưỡng nói.
Sầm Diễn cười.
“Tứ ca…”
“Ừm.”
Thời Nhiễm cảm thấy trong lòng quá ngọt ngào, cũng rất khẩn trương.
“Lần đầu tiên em làm mẹ…” Cô vân vê môi, chậm rì rì nói.
Sầm Diễn ôm mặt cô đối diện với mình, rồi hôn lên khóe môi cô: “Không sao, đây cũng là lần đầu tiên anh làm ba, mọi chuyện đều có anh, em chỉ cần vui vẻ là được.”
“Thật sao?”
“Thật sự.”
Thời Nhiễm bình tĩnh nhìn anh, dường như nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên hỏi: “Sau khi cục cưng sinh ra có khi nào Tứ ca chỉ thương con mà không cưng chiều em hay không?”
“Không.” Sầm Diễn bật cười, đưa tay vén một sợi tóc của cô ra sau tai: “Quan trọng nhất vẫn là em, yêu nhất cũng chính là em.”
Tim Thời Nhiễm đập thình thịch.
“Lời tình cảm dễ nghe em cũng biết nói đấy.” Cô bĩu môi, cố tình nói.
Sầm Diễn cười cười.
Trán hai người kề vào nhau, anh nhìn cô: “Em biết tâm ý của anh mà.”
Thời Nhiễm đương nhiên biết, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.
“Ừm…” Ý cười sáng rực hiện lên, cô vui vẻ hôn anh, hôn xong lại không nhịn được hỏi, “Tứ ca thích con trai hay con gái.”
“Đều thích.” Sầm Diễn thành thật trả lời, “Chỉ cần là cục cưng do em sinh, bất luận là con trai hay con gái đều thích.”
Anh dừng một chút.
“Nếu như là con gái nhất định cũng xinh đẹp như bảo bối của anh, nếu là con trai, hãy để thằng bé và anh cưng chiều bảo vệ em.” Trong đầu bất ngờ hiện lên những hình ảnh tương lai kia, khóe miệng cũng cong lên không ít.
Nghe anh miêu tả, Thời Nhiễm thử tưởng tượng, cũng kìm lòng không được nở nụ cười.
“Được rồi.” Cô mềm mại trả lời.
Hai người ngọt ngào ôm nhau.
Ôm một lát, Thời Nhiễm đột nhiên ý thức được một chuyện, vội vàng từ trong ngực anh đứng lên: “Mấy giờ rồi?”
Cô nói xong muốn đi tìm điện thoại của mình đặt trên đầu tủ.
Sầm Diễn đưa tay lấy cho cô, nhìn nói: “Mười hai giờ rưỡi.”
12 giờ 30…
Thời Nhiễm ảo não: “Đã qua 0 giờ rồi.”
Sầm Diễn biết cô đang nghĩ gì, cười nói: “Còn chưa có người nào chúc anh.”
Ánh mắt Thời Nhiễm khẽ sáng, dùng lực hôn anh một cái.
“Tứ ca, sinh nhật vui vẻ!”
Sầm Diễn đưa tay chế trụ đầu cô bắt đầu hôn, hóa bị động thành chủ động.
“Cảm ơn bảo bối của anh…”
……
Một phòng ấm áp.
Dỗ Thời Nhiễm ngủ xong, Sầm Diễn tắm rửa đơn giản.
Nhưng anh không thể ngủ được.
Tâm tình kích động, anh rón rén đứng dậy đi ra ban công, đóng cửa lại.
Có chút muốn hút thuốc, nhưng cuối cùng cũng nghĩ lại.
Tiếp theo, anh mở khóa điện thoại lướt xem danh bạ, cuối cùng bấm số của Thời Ngộ Hàn.
Thời Ngộ Hàn nhìn chằm chằm vào toilet, tâm trạng đang bực bội, bất thình lình nhận được điện thoại của Sầm Diễn, vốn định cúp máy không ngờ nhất thời trượt tay lại bắt máy.
“Chuyện gì?” Anh nhả khói, cáu gắt hỏi, “Tốt nhất là cậu…”
“Cậu còn chưa theo đuổi được Hạ Tang, nhưng tôi sắp làm ba rồi.”
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Thời Ngộ Hàn trầm mặc hai giây, lập tức cười lạnh một tiếng chửi tục: “Mẹ kiếp!”
Anh ấy trực tiếp ngắt máy.
Đồ vô lại.
Đáy lòng anh ấy giận dữ mắng một tràng dài, khoe khoang cái rắm!
Hung hăng hít một hơi thuốc cuối cùng, muốn châm thêm điếu nữa, điện thoại di động bỗng nhiên lại không ngừng rung, vừa nhìn là nhóm wechat của bọn họ đang náo nhiệt hoạt động.
Mở ra xem…
Bao lì xì đầy trời, một người tiếp một người.
Tất cả đều do Sầm Diễn phát ra.
Đám người trong nhóm đều là cú đêm thích chơi đùa, giờ phút này toàn bộ có mặt, cả đám bắt đầu tranh nhau cướp lì xì.
Tiểu ngốc nghếch ngọt ngào Tưởng Hạo đặc biệt vui vẻ hỏi: [Tứ ca có chuyện gì cao hứng sao? Gửi rất nhiều phong bì đỏ nha?]
Thời Ngộ Hàn cười lạnh.
Hừ.
===
Trên ban công, Sầm Diễn không ngừng phát bao lì xì vào nhóm, thoáng nhìn câu hỏi của Tưởng Hạo, khóe môi không ngừng nhếch lên ý cười.
[Cao hứng.] Anh đánh hai chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT