“Không có nha.” Thời Nhiễm hừ một tiếng trấn định bản thân, sau đó lấy tay anh ra, bắt lấy thời cơ chọc anh, “Tứ ca đừng quên bây giờ anh ngay cả bạn trai của em cũng không phải, mà cho dù phải, em cũng không chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
Trong lúc nói chuyện, cô vừa kiêu căng vừa khiêu khích nhìn anh.
Sầm Diễn cười nhẹ.
Anh không tiếp tục chủ đề này, nắm tay cô: “Đi thôi.”
Thời Nhiễm cực kỳ đắc ý.
Sầm Diễn làm sao không biết cô đang nghĩ gì.
Nhưng anh chỉ mỉm cười.
Đề tài cầu hôn cứ như vậy bị vạch trần, vốn là đùa giỡn nhưng Thời Nhiễm một chút cũng không yên lòng. Sầm Diễn thoạt nhìn cũng vậy, hai người tay trong tay chậm rãi bắt đầu leo núi.
Thời Nhiễm vui vẻ cười nói không ngừng suốt đường đi.
Sầm Diễn thì nắm tay cô, che chở cô nhắc nhở cẩn thận dưới chân, nói chuyện với cô hoặc nghe cô kể những việc trải qua một năm nay.
Cứ như vậy ung dung đi tới đình nghỉ mát giữa sườn núi.
Nghỉ ngơi một lát rồi mới xuất phát, Thời Nhiễm lắc lư tay anh làm nũng, lông mi chớp chớp nhìn anh, ánh mắt quyến rũ xinh đẹp: “Tứ ca, em đi không nổi, anh cõng em đi…”
Tầm mắt Sầm Diễn đảo qua người cô.
“Váy, không tiện.” Anh nhắc nhở.
Thời Nhiễm không chịu buông tha, đem bộ dáng vô cớ gây rối diễn đến trình độ thượng thừa: “Mặc váy cũng có thể cõng mà, anh không cõng em chính là không yêu em, quả nhiên giấc mơ làm em tỉnh giấc tối qua đúng là điềm báo.”
Trong mắt Sầm Diễn tràn đầy cưng chiều, không còn cách nào khác đành bật cười.
“Vậy anh ôm em.” Anh dỗ cô.
Khóe môi Thời Nhiễm tức khắc cong lên.
“Vậy…”
Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh dùng kiểu công chúa ôm lấy.
Thời Nhiễm theo phản xạ ôm cổ anh tránh cho bản thân ngã xuống, nhưng thật ra cô biết rõ cho dù mình không ôm anh thì anh cũng sẽ không để cho cô có khả năng ngã xuống.
Anh sẽ bảo vệ cô, tránh mọi chuyện to chuyện nhỏ.
Sầm Diễn từng bước tiếp tục đi lên.
Từ góc độ của Thời Nhiễm, đường nét hoàn mỹ của Sầm Diễn gần trong gang tấc, chóp mũi lộ ra khí tức thanh cao.
Rất gần.
Cô cảm thấy nhịp tim đập không khống chế được, quả nhiên đàn ông đẹp trai so với phụ nữ càng là tai họa.
Thời Nhiễm kiềm lòng không được hôn anh một cái.
“Nặng sao?” Cô cười khanh khách nhìn anh, hình ảnh phản chiếu trong mắt chỉ có anh.
Sầm Diễn lắc đầu.
“Không nặng.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Thời Nhiễm bỗng nhiên nghỉ đến nếu đem chuyện này nói ra người bình thường sẽ nói thiếu dinh dưỡng, nhưng với một đôi tình nhân thì cảm thấy cuộc đối thoại này vô cùng ngọt ngào và hứng thú.
“Tại sao không nặng?” Cô chọc chọc vào mặt anh, tinh nghịch hỏi, “Ý tứ ca là hiện tại không nặng sao? Vậy nên nếu em béo lên thì anh sẽ thấy nặng, ý này đúng không? Hoặc nói là nói, bởi vì trước đây Tứ ca có ôm người khác nên mới so sánh được à?”
Từng câu từng chữ đều là cạm bẫy.
Sầm Diễn dĩ nhiên nghe hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.
Nụ cười lan đến tận đuôi mắt, anh không trực tiếp trả lời những câu hỏi này, chỉ nói: “Nếu cảm thấy em nặng thì đó sẽ chỉ là một khả năng.”
“Khả năng gì?”
“Có con của chúng ta.”
Gió nhẹ vừa vặn thổi qua, lá trúc hai bên đường phát ra tiếng xào xạc, lời nói khàn khàn của Sầm Diễn hòa lẫn vào đó, nghe được tựa hồ có loại hương vị khác, trêu chọc tim người khác mất kiểm soát.
Khóe môi Thời Nhiễm không che giấu được ý cười, giả vờ ghét bỏ nói: “Bé con gì chứ, ai muốn cùng anh sinh bé con?”
Đầu cô vùi trong ngực anh, ngửi thấy mùi hương dễ chịu thuộc về riêng anh, trong lòng chảy xuôi từng tầng dị thường, cô hừ hừ nói tiếp: “Tứ ca đây là lúc nào cũng không quên nhắc nhở em cho anh danh phận à?”
Khoảng thời gian trước khi về nhà họ Sầm, thỉnh thoảng Sầm Diễn cũng lên mạng, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ một câu từng xem qua mạng, đại khái là cõng cô gái mình thích giống như cõng cả thế giới.
Khi đó anh không hiểu, còn cười xem thường.
Mãi đến lúc gặp Thời Nhiễm, cho đến hôm nay.
Cô nằm trong vòng tay anh, chính là cả thế giới của anh.
Đầu quả tim như có lông vũ quét ngang qua, xúc cảm tê dại lan khắp toàn thân, anh ôm cô, từng bước vững vàng đi tới.
“Vậy em cho không?” Anh hạ mắt chăm chú nhìn cô, cúi đầu hỏi.
Thời Nhiễm ngẩng đầu lên.
Ngọt ngào bao phủ, ý cười dần dần sâu hơn, nói: “Xem biểu hiện của Tứ ca nha.”
Tầm mắt giao nhau, Sầm Diễn cũng cười.
“Được.”
“Được cái gì?”
“Nỗ lực biểu hiện, tranh thủ sớm có danh phận.”
===
Thời Nhiễm cũng không để cho anh ôm lâu, đi một lát liền bảo anh thả mình xuống, chẳng qua người đàn ông này dù nói gì cũng không đồng ý, một mực ôm cô cả chặng đường.
Chờ đến ngôi chùa trên đỉnh núi Thời Nhiễm ngọ nguậy đòi xuống, sau đó kéo tay anh vào trong.
Mua hương xong cô đem một phần trong đó đưa cho anh rồi cúi đầu, cuối cùng lại quỳ gối trên đệm cỏ nghiêm túc dập đầu ba cái.
Sầm Diễn chưa bao giờ tin những điều này nhưng nhìn dáng vẻ thành kính của cô cuối cùng anh vẫn làm động tác tương tự.
Thắp hương xong, hai người đi dạo quanh chùa một vòng mới chậm rãi xuống núi.
Thời Nhiễm quay đầu lại nhìn ngôi chùa.
“Ước nguyện?”
Thời Nhiễm nghe vậy cười khanh khách nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, “Em biết Tứ ca không tin những chuyện này này, kỳ thật em cũng vậy, nhưng tâm ý vẫn tốt hơn nha.”
Dừng một chút, cô hỏi: “Anh có biết em cầu gì không?”
Sầm Diễn bình tĩnh nhìn cô.
“Có liên quan đến anh?”
Thời Nhiễm nở nụ cười.
“Dạ.” Cô chủ động đan xen mười ngón tay với anh, “Cầu nguyện Tứ ca luôn bình an vui vẻ, vạn sự thành công.”
Yết hầu Sầm Diễn lập tức chuyển động.
Nội tâm cảm xúc cuồn cuộn, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, một giây sau, anh im lặng dùng một tay ôm cô vào lòng.
Lực cực kỳ mạnh mẽ.
Anh hiểu được ý cô.
Giờ phút này trời xanh trong, gió ấm không khô hanh, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây loang lổ bao phủ hai người.
Thời Nhiễm đầu cọ cọ, cười rạng rỡ ôm chặt lấy anh.
===
Trở lại dưới chân núi, tầm mắt trong lúc vô tình liếc mắt phát hiện có người đang vẽ chân dung cho khách qua đường, vẽ rất giống.
Thời Nhiễm có hứng thú ra hiệu cho Sầm Diễn nhìn sang.
“Tứ ca.”
Sầm Diễn nhìn, bắt được niềm vui và mong chờ trong mắt Thời Nhiễm, anh nhéo nhéo tay cô, dỗ dành: “Trở về vẽ cho em.”
Thời Nhiễm kinh ngạc.
“Tứ ca còn biết vẽ tranh?” Cô nháy mắt, khuôn mặt viết to hai chữ không tin.
Sầm Diễn dắt cô đi về phía trước, sắc mặt lạnh lùng như nước như không biểu cảm: “Ừm.”
Thời Nhiễm cười đến hai mắt cong cong: “Được ạ.”
Hai người tay trong tay, nhàn nhã dạo quanh những nơi gần đó.
Thấy kẹo đường, Thời Nhiễm nũng nịu muốn ăn, Sầm Diễn không nói hai lời liền mua cho cô.
Thời Nhiễm nhẹ nhàng cắn một cái.
Rất ngọt.
Trong tầm mắt, người đàn ông đưa tay thay cô đem một sợi tóc bay ở phía trước vén ra sau tai, động tác cực kỳ tự nhiên, phảng phất như bản năng khắc sâu trong xương cốt, giống như khi anh đang ngủ say cũng sẽ vô thức nắm chặt tay cô.
Thời Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy kẹo đường này dù có ngọt đến đâu cũng không ngọt bằng sự cưng chiều anh dành cho cô.
Tâm niệm khẽ động, cô lại cắn một miếng.
Sầm Diễn vừa thu tay lại thì thấy cô không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, trong mắt dường như có hứng thú dạt dào.
“Như thế nào…”
Âm tiết cuối cùng còn chưa thoát ra, đôi môi mềm mại đã nhẹ nhàng phủ lên.
Còn có kẹo đường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời Nhiễm một tay cầm kẹo đường một tay ôm cổ anh: “Tứ ca, ngọt không?”
Ánh mặt trời đổ xuống, ý cười thấm vào mắt cô càng thêm rực rỡ.
“Ngọt.” Sầm Diễn ôm cô, cúi đầu chặn môi cô lại.
……
Không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
===
Buổi chiều, hai người trở về.
Thời Nhiễm muốn ăn cơm do Sầm Diễn tự tay nấu, hơn nữa anh còn đồng ý vẽ tranh cho cô, vì thế hai người đi siêu thị mua đồ ăn trước sau đó lại về biệt thự Hương Long.
Trong siêu thị.
Sầm Diễn một tay đẩy xe hàng một tay dắt Thời Nhiễm đề phòng cô đi lạc, chọc đến mức cô phải bật cười, anh thật sự xem cô như trẻ con, nhưng mặc dù có chút ghét bỏ nhưng trong lòng lại ngọt lịm không chịu nổi.
Cô muốn ăn cái gì Sầm Diễn liền mua cái đó.
Chỉ là khi cô giơ tay muốn mở của tủ đông lấy kem…
Bị bắt lấy.
Anh không cho cô mua.
“Quá lạnh, không thể ăn.” Chân mày Sầm Diễn nhíu lại, thấp giọng nói.
Thời Nhiễm nháy nháy mắt làm nũng với anh: “Nhưng em muốn ăn mà.”
Sầm Diễn từ trước đến nay không thể chống cự được sự nũng nịu của cô, hơn nữa còn là cố ý làm nũng.
Nhưng lần này thì không.
“Đã tìm bác sĩ cho em.” Anh làm như không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô, cứng rắn nói, “Chờ điều trị xong mới được đụng vào những thứ này.”
Thời Nhiễm chợt nhớ tới trước khi cô đi nước A vốn nhờ bác sĩ Kỷ điều trị thân thể cho mình, nhưng sau khi ra nước ngoài quá bận rộn, thuốc đông y cũng không uống nữa, mãi cho đến bây giờ.
Cô hiểu anh đang lo lắng cho mình nhưng vẫn cố ý đối nghịch: “Bác sỹ Kỷ hẹn em rồi, ngày mai em sẽ đi tìm anh ấy, dựa theo phương thuốc của bác sĩ Kỷ tiếp tục điều trị khẳng định sẽ không thành vấn đề đâu.”
Cô dừng một chút.
“Đến giờ mà Tứ ca còn ăn giấm của bác sĩ Kỷ sao?” Thời Nhiễm cười khanh khách hỏi anh, bàn tay đang bị anh nắm lấy cũng bắt đầu làm loạn.
Sầm Diễn phủ nhận: “Không có.”
“Phải không?”
Anh mím chặt môi mỏng, thoáng nhìn thấy nụ cười của cô, cuối cùng nói: “Ngày mai em sẽ đi cùng em.”
Thời Nhiễm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Vậy Tứ ca mua cho em một hộp bằng không em sẽ tự mình đi.”
“Không được.”
Như đinh đóng cột, không cho đường thương lượng.
Thời Nhiễm: “…”
Cô làm bộ hừ một tiếng, dùng sức hất tay anh ra.
Sầm Diễn ôm lấy cô, thấp giọng dỗ: “Ngoan một chút, nghe lời anh, hửm?”
Sầm Diễn không biết mỗi lần anh dỗ dành như vậy Thời Nhiễm cũng không chống lại được, chỉ là cô không muốn dễ dàng chấp nhận thua cuộc.
“Có thể không ăn.” Ngón tay nắm chặt áo anh chơi đùa, Thời Nhiễm nghịch ngợm cười, biến thành yêu nữ sống động câu hồn anh, “Tứ ca đáp ứng em một chuyện là tốt rồi.”
Lúc nói lời này, cô kiễng mũi chân đến gần bên tai anh, cố ý hạ thấp giọng nhẹ nhàng chậm rãi mà kiều mị mềm mại ngắt quãng từng chữ.
Hô hấp của Sầm Diễn hơi chậm lại.
“Chuyện gì?” Theo lời cô nói, anh mở miệng, thanh âm đã lặng lẽ trở nên trầm khàn căng thẳng.
Thời Nhiễm nhạy bén cảm giác được.
Khóe môi vểnh lên, cô cực kỳ đắc ý, thuận thế nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.
“Tứ ca…”
“Ừm.”
Thời Nhiễm một lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sáng cười yếu ớt.
Mỗi lần, đều là bộ dáng khiến Sầm Diễn động tâm.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu hỏi: “Muốn anh hứa gì?”
“Chuyện gì cũng đồng ý sao?”
Yết hầu Sầm Diễn lăn lên xuống: “Ừm, ngoại trừ việc ăn đồ lạnh.”
“A…” Thời Nhiễm kéo dài âm điệu đáp một tiếng, sau đó hướng về phía anh ngoắc ngoắc ngón tay.
Sầm Diễn như cô mong muốn cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Ngay sau đó, anh nghe thấy những lời khiêu khích của cô …
“Sau khi về nhà Tứ ca chuyện gì cũng phải nghe lời em…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT