Anh nhìn cô, ánh mắt trầm cực nóng.

Nhịp tim của Thời Nhiễm đập dồn dập.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Mà sau khi hoàn hồn thì không khống chế được càng đập cuồng loạn hơn.

“Không muốn!” Cô tức giận đẩy anh ra, hai má hơi phồng lên, trừng anh một cái rồi kiêu ngạo xoay người đưa lưng về phía anh lần nữa.

Yết hầu Sầm Diễn khẽ động.

“Nhiễm Nhiễm…” Anh thấp giọng gọi cô.

Thời Nhiễm không để ý, thậm chí còn kéo chăn trùm kín đầu, rõ ràng chính là cự tuyệt.

Sầm Diễn từ phía sau ôm lấy cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Vậy anh chờ em hết giận, chờ em nguyện ý, bao lâu cũng cam tâm chờ.”

Cuối cùng anh cũng không tiếp tục đề tài kia, bởi vì kỳ thật trong lòng anh hiểu rõ, còn chưa đến thời điểm thích hợp, cô…

Thời Nhiễm cắn cắn môi, vẫn không quan tâm.

“Anh ôm em, ngủ đi.” Sầm Diễn hôn lên tóc cô.

Phòng ngủ bắt đầu yên lặng.

Thời Nhiễm được anh ôm, lưng kề sát vào lồng ngực anh tựa hồ có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Từng cái một.

Thật lâu sau.

“Tứ ca.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Sầm Diễn lập tức phản ứng trước: “Hửm?”

“Em không ngủ được.”

Dứt lời, hai tay Sầm Diễn liền xoay người cô lại đặt một nụ hôn ấm áp lên mặt cô.

“Trong lòng còn có việc gì sao?” Sầm Diễn thấp giọng hỏi.

Tính tình cáu kỉnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Thời Nhiễm lắc đầu, sau đó vòng hai tay ôm eo anh, ỷ lại mà cọ cọ đầu trước ngực anh: “Muốn anh dỗ em ngủ.”

“Hát một bài hát dỗ em.” Cô giả vờ ngang ngược mà ra lệnh cho anh.

Sầm Diễn: “…”

Môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói của anh thấp hơn vài phần, hiếm khi không tự tin cùng ngượng ngùng: “Anh hát lệch nhịp, đổi cái khác nhé?”

Thời Nhiễm mở to hai mắt.

“Không lừa em đâu.” Sầm Diễn thẳng thắn.

Thời Nhiễm cùng anh đối mặt, khóe môi không khống chế được cong lên, hừ một tiếng trêu ghẹo: “Thì ra Tứ ca cũng chẳng phải là không gì không làm được, nhưng bây giờ em chỉ muốn nghe anh hát, lệch nhịp cũng phải hát.”

“Xác định?”

“Anh có hát không đây?”

Mặt cô viết đầy hai chữ uy hiếp.

Sầm Diễn suy nghĩ hai giây, nói: “Hát tiếng Quảng Đông, được không?”

“Bài nào?”

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô phản chiếu hình ảnh chính mình, mà giờ phút này cô nằm trong ngực anh, anh và cô hoàn toàn xóa bỏ khúc mắc, về sau sẽ không bao giờ chia cách nữa.

Sầm Diễn thâm trầm nhìn cô:《Một đời cầu mong gì.》(*)

(*) Bài này tên “Một đời cầu mong gì” của Trần Bách Cường, là nhạc phim Nghĩa Bất Dung Tình năm 1989.

Một đời cầu mong gì…

Người khác không biết, nhưng anh biết rõ chính mình, anh chỉ cầu có được cô.

Chỉ có mình cô.

Ngón tay Sầm Diễn vuốt ve mặt cô, khẽ hát: “Bước về phía trước không ngừng nghỉ, ngoảnh nhìn lại đã qua bao mùa thu…”

Thời Nhiễm không nghĩ tới lại là bài này.

Cô đương nhiên biết bài hát này, cô không nói, bài hát này cũng là bài hát tiếng Quảng Đông mà cô yêu thích nhất, mỗi lần nghe là một cảm xúc khác nhau.

Bài hát này vốn nên mang theo ưu thương cùng tiếc nuối nhưng giờ phút này anh hát lên, trầm khàn từ tính, lại là một loại cảm thụ khác, trong lúc ngẩn ngơ Thời Nhiễm nhận ra dường như cô đã hiểu được một tầng ý nghĩa khác của bài hát này.

Cũng hiểu được trái tim anh —

Nói là hát nhưng thật ra là đang thổ lộ tình cảm của mình.

Anh cầu xin cô.

Thời Nhiễm kiềm lòng không được từng chút từng chút cong môi cười, sau khi anh hát xong cô liền chủ động hôn anh, bất giác làm nũng: “Tứ ca, em muốn nghe nữa.”

Sầm Diễn dĩ nhiên sẽ không từ chối, đối với cô cho tới bây giờ đều không nữ phản đối.

“Được.” Anh đồng ý.

Anh hát lại lần nữa.

Hết lần này đến lần khác.

“Còn muốn nghe không?” Kết thúc lần nữa, anh hôn nhẹ lên trán cô, hỏi.

Lần này Thời Nhiễm lắc đầu.

“Tứ ca.”

“Anh đây.”

Thời Nhiễm ôm chặt anh hơn, gắt gao chặt chẽ không muốn tách ra.

“Nói em biết chuyện ngày trước của anh, chính là đoạn thời gian anh chưa về Sầm gia, được không?”

Cô muốn biết, muốn thấu hiểu hơn về anh.

Sầm Diễn không từ chối.

“Được.”

Rất nhanh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, một chữ không sót rơi vào tai Thời Nhiễm, lặng yên không tiếng động khắc vào tâm cô.

Căn hộ.

Dụ ca cau mày hỏi: “Thiển Thiển, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Tô Thiển có chút mệt mỏi gật gật đầu: “Ừm, suy nghĩ kỹ rồi, đáp ứng Cố Nhiên, hợp đồng tình nhân, một năm sau chia tay, nếu làm vậy có thể đổi một khoảng thời gian thanh tịnh, không còn bị ghép đôi yêu đương với người khác nữa, sao lại không làm chứ?”

Dụ ca theo bản năng muốn rút điếu thuốc, cuối cùng lại bỏ qua.

“Thiển Thiển, kỳ thật em có từng nghĩ tới việc tìm anh trai em không, chính là Thời Ngộ Hàn, Hàn tổng chỉ cần nhắc một chút về thân phận của em, gia thế Thời gia như vậy so với việc giả vờ làm tình nhân của Cố Nhiên hiệu quả tốt hơn.”

Anh dừng một chút: “Hơn nữa, sao em có thể chắc rằng một năm sau Cố Nhiên đồng ý chia tay?”

“Thiển…”

“Tôi tin anh ta.”

“Xác định?”

“Ừm.” Tô Thiển mím môi, giọng vô cùng thấp, “Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ tới dựa vào gia thế Thời gia, cứ quyết định vậy đi, anh thay tôi liên lạc với người đại diện của Cố Nhiên, hẹn thời gian công khai.”

Cô đứng dậy.

“Dụ ca, tôi mệt rồi, rời đi giúp tôi đóng cửa lại.” Nói xong cô liền đi thẳng vào phòng ngủ.

Dụ ca: “…”

Ôi trời.

Cuối cùng, anh đành im lặng thở dài.

Anh đau lòng Tô Thiển.

Dụ ca rất nhanh đã rời đi.

Đêm đó, Tô Thiển mất ngủ.

Ngày hôm sau.

Thời Nhiễm tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là gương mặt anh tuấn của người đàn ông cạnh mình.

Cô động đậy.

Sầm Diễn mở mắt ra trước, đưa tay vén phần tóc rơi xuống giữa trán cô, khàn giọng hỏi: “Tỉnh rồi à? Em có muốn ngủ một chút không, anh nằm cùng em.”

Anh không nói còn tốt, vừa nói đã khiến Thời Nhiễm nhịn không nổi trừng anh, lại giận lên nhấc chân đạp anh, tiếp tục lên án: “Mắt sưng, khó chịu, tối qua anh lại không chườm lạnh cho em.”

Lúc này Sầm Diễn mới phát hiện mắt cô rất sưng.

“Lỗi của anh, là anh quên.” Anh vội vàng nhận sai, “Bây giờ giúp em giảm sưng ngay, lần sau sẽ không quên nữa.”

Dứt lời liền bị đạp mạnh thêm cái nữa.

Thời Nhiễm giả vờ giận, lồng ngực phập phồng: “Còn có lần sau! Anh lại muốn làm em khóc!”

Sầm Diễn: “…”

“Không có lần sau, tuyệt đối không có,” Anh dịu dàng dỗ cô, “Là lỗi của Tứ ca, tha lỗi cho anh, hửm?”

Khóe môi Thời Nhiễm muốn cong lên nhưng cô cố gắng kiềm lại.

“Không tha thứ!” Cô oán hận nói, “Mới không cần… Đừng!”

Môi bị khóa lại.

“Vậy sẽ bồi thường cho em, làm em thoải mái.” Sầm Diễn nhìn thấu sự đùa giỡn của cô, vừa hôn cô vừa mơ hồ nói, nụ cười thản nhiên cũng theo đó tràn ra, “Thế này có thể tha lỗi cho anh chưa?”

“Không…”

Những lời còn lại rốt cuộc Thời Nhiễm chẳng có cơ hội nói khỏi miệng, tất cả đều bị anh nuốt vào bụng.

Bên ngoài gió lạnh tàn sát nhưng trong phòng ngủ ngược lại tràn ngập xuân tình, nhiệt độ nóng bỏng.

Quấn quýt triền miên thật lâu, hai người cuối cùng cũng rời giường.

Thời Nhiễm muốn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Vị bác sĩ này Sầm Diễn đã sớm sắp xếp giúp cô, là bạn bẽ cũ của anh đặc biệt bay từ nước ngoài về.

Hai người tới khách sạn.

Thời Nhiễm không lập tức xuống xe: “Tứ ca, anh không cần đi cùng em đâu, đến công ty đi, em rất lợi hại, anh phải tin em.”

“Muốn ở bên em.” Sầm Diễn nghiêng người cởi dây an toàn cho cô, theo thói quen hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Chuyện của công ty cho dù quan trọng hơn nữa cũng không bằng em, anh tin em, nhưng lần đầu tiên anh muốn ở bên cạnh em.”

Trong lòng Thời Nhiễm thoáng chốc liền gợi lên tia ấm áp.

Thời Nhiễm cảm giác được từ khi anh biết cô có gì đó không đúng cho đến tận bây giờ cũng chưa lúc nào anh đối xử với cô như bệnh nhân, chưa từng thể hiện sự trông chừng hay chăm sóc đặc biệt từng li từng tí với cô.

Anh chỉ muốn ở bên cô.

“Được rồi.” Khóe môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên, cô nghịch ngợm nhéo nhéo mặt anh, bộ dáng làm trò nói, “Nể tình Tứ ca không thể rời xa em như thế thì em miễn cưỡng cho anh đi theo vậy.”

Sầm Diễn bật cười: “Miễn cưỡng vậy sao?”

“Đương nhiên.”

Sầm Diễn nhìn cô thật sâu, chỉ nói: “Tốt.”

Thời Nhiễm chỉ cảm thấy cái liếc mắt này của anh đang ám chỉ điều gì khác, ẩn giấu ý đồ xấu xa, nhưng cô nhìn kỹ lại mấy lần cũng không bắt được, mà vẻ mặt của anh đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh nghiêm nghị trước sau như một.

“Tốt cái gì?” Cô bắt đầu càn quấy.

Sầm Diễn nắm tay cô: “Em ở bên cạnh thì chuyện gì cũng tốt.”

Một lời tâm tình bất ngờ, làm Thời Nhiễm thoáng rung động.

Cô nhìn chằm chằm anh, đè nén thẹn thùng hừ hừ hai tiếng: “Tứ ca bây giờ mở miệng đều nói lời tình cảm, thật hoài nghi trước mắt em rốt cuộc có đúng là Tứ ca của em hay không?”

Nói xong cô nhìn phản ứng của Sầm Diễn, đã thấy ánh mắt anh sáng lên nhìn ngược lại cô, như muốn đem cô ăn sạch, trong mắt thậm chí còn cảm xúc khó tả nào đó đang quay cuồng.

“Nhìn chằm chằm em làm gì?” Cô bực bội liếc anh.

Nháy mắt vừa kết thúc lời nói rõ ràng cảm nhận được lực đạo nắm tay cô của anh càng siết chặt.

“Anh…”

“Lại nói lại lần nữa xem.”

Thời Nhiễm nhất thời không kịp phản ứng, nhướng mi nhìn có chút ngốc nghếch: “Nói gì?”

Sầm Diễn nắm tay cô đặt ở trong lên ngực trái, ánh mắt tràn đầy mong chờ, giọng nói trầm ấm cố tình dụ dỗ cô: “Mấy từ cuối cùng của câu nói vừa rồi, nói lại lần nữa, hửm?”

Mấy từ cuối cùng?

Thời Nhiễm ngơ ngác nhưng lập tức đã phản ứng lại.

Vừa rồi cô nhanh miệng nói Tứ ca của cô.

Anh muốn nghe, khiến tâm tình anh dao động chính là những lời này.

Hóa ra…

Đáy lòng dâng lên chút ngọt ngào, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt rất nhanh liền biến mất, Thời Nhiễm chớp chớp mắt, vô tội nhìn anh: “Vừa rồi em nói gì cơ? Em không nhớ rõ nha.”

Ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay anh, cười vui vẻ: “Bằng không Tứ ca nói cho em biết đi?”

Sầm Diễn làm sao không biết cô cố tình hỏi vậy.

“Thật sự không nhớ rõ?” Anh dứt khoát chiều theo ý cô.

Thời Nhiễm lắc đầu, nghiêm túc mà nói hưu nói vượn: “Thật mà, có thể do hôm qua khóc quá nhiều nên hôm nay trí nhớ bị hao tổn, rất nhiều chuyện đều không thể nhớ rõ, kể cả tối hôm qua chính mình nói gì cũng quên.”

Đáy mắt Sầm Diễn đầy sủng nịch, ôn nhu cười: “Vậy à?”

“Ừm.” Thời Nhiễm gật đầu thật mạnh.

Sầm Diễn vuốt ve mu bàn tay cô, nhìn cô nói: “Có một cách giúp em nhớ hết mọi chuyện, có muốn thử xem sao không?”

Rõ ràng là dụ dỗ.

Thời Nhiễm hỏi: “Cách gì… Này!”

Môi Sầm Diễn phủ lên, dịu dàng, ma sát.

“Đem em cùng nhớ lại ký ức tối qua, nhớ được chưa?” Từng chữ trầm khàn vô cùng khiêu khích.

Ý cười trên môi Thời Nhiễm sớm đã không che giấu được nữa.

“Không cần…” Cô ra vẻ kiêu ngạo đẩy anh, muốn tránh né nụ hôn của anh, “Em không thèm, Tứ ca đừng hòng lừa em…”

Hai chữ cuối cùng còn chưa hoàn toàn nói ra cô đã trực tiếp bị ôm lên ngồi trên người anh.

Tiếp đó…

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play