Khi xe dừng lại ở điểm đến, Thời Nhiễm cuối cùng đã nhìn thấy nơi mà họ tới.

Chính là câu lạc bộ ngày trước.

Câu lạc bộ đã từng tổ chức cuộc thi thử thách sinh tồn, lúc đó cô cộng tác với Sầm Diễn giành được giải nhất, cũng trở thành thành viên VIP miễn phí của câu lạc bộ này.

Cô đã tra thông tin về câu lạc bộ này, hoạt động phổ biến nhất của họ thực sự là nhảy dù mạo hiểm.

Chẳng lẽ…

Thời Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên sự vui thích cùng mong chờ không hề che giấu: “Tứ ca dẫn tôi đến đây nhảy dù sao?”

“Ừm.” Sầm Diễn gật đầu, lập tức nghiêng người cởi dây an toàn cho cô.

Khóe môi Thời Nhiễm cong lên, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Cô giơ tay ôm cổ Sầm Diễn, ngón tay khẽ vuốt phần gáy tóc chỉnh tề của anh, cười cười nói: “Còn nói không phải bồi thường cho tôi sao? Anh đã sớm đoán được lần đó ở đảo Giang Ly tôi muốn nhảy dù sau đó do bị trật chân mới không thực hiện được.”

“Phải không?” Sầm Diễn bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, ánh mắt trầm ấm nhìn cô thấp giọng hỏi, “Vậy có muốn nhảy không?”

Thời Nhiễm không vội vàng vùng thoát.

“Đương nhiên là muốn.” Cô hừ nhẹ.

Đầu ngón tay nằm trong lòng bàn ty anh cố ý cọ qua cọ lại vài cái, phản kích như mèo nhỏ đang chọc người, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý tinh nghịch, Thời Nhiễm đang muốn làm thêm chút gì đó….

“Thùng thùng —”

Cửa kính xe đột nhiên bị rung lên.

Liễu Chiêu và Tống Nhiên biết trước Sầm Diễn sắp tới, vừa lúc không có việc gì làm liền tới cửa câu lạc bộ đứng chờ.

Hai người liếc mắt một cái đã thấy được biển số quen thuộc.

Sau đó…

Liễu Chiêu cả kinh trợn tròn mắt, không dám tin quay đầu nhìn Tống Nhiên: “Bên cạnh A Diễn có một cô gái đang ngồi đúng không?”

“Cậu không mù.” Tống Nhiên cà lơ phất phơ nhếch môi cười cười ôm lấy cổ Liễu Chiêu dẫn anh đi về phía xe, sau đó đột nhiên cầm tay anh gõ cửa xe.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Liễu Chiêu: “…”

Mẹ kiếp.

Lúc này, cô gái đang ngồi bên ghế lái phụ ngẩng đầu lên.

Liễu Chiêu vừa nhìn, ánh mắt nhất thời lại mở to hơn.

“Chính là cô gái đó! Cộng sự của anh ấy!” Anh thốt lên.

Bất chợt hai tiếng, quả thực khiến ý đồ muốn khi dễ Sầm Diễn của Thời Nhiễm lại càng hoảng sợ, chờ cô ngẩng đầu nhìn rõ hai gương mặt bên ngoài kia mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà, cô lại tinh mắt nhìn thấy khóe miệng người đàn ông bên cạnh xuất hiện ý cười như có như không, giống như đang cười cô nhát gan.

Thời Nhiễm ngay tức khắc trừng mắt liếc anh một cái, không tự biết mình hờn dỗi, hơn nữa còn cảm thấy chưa đủ liền thò tay véo anh một cái xem như trả thù, sau đó ghét bỏ thẳng tay đẩy anh ra bước xuống xe.

Sầm Diễn cười cười không nói gì, trong mắt dần dần tràn ngập sự cưng chiều.

Anh cũng xuống xe theo cô.

“Chào hai người, lại gặp nhau rồi.” Thời Nhiễm thoải mái chào hỏi hai người họ, không hề cảm thấy xấu hổ vì bị gián đoạn.

Tống Nhiên nhìn Sầm Diễn đứng phía sau cô một cái, bí hiểm cười: “Em và A Diễn…”

“Bắt đầu đi.” Sầm Diễn cực kỳ tự nhiên nắm tay Thời Nhiễm, cắt đứt sự trêu chọc của Tống Nhiên.

Tống Nhiên hiểu rõ.

“Được rồi, nghe lời cậu.” Anh cười hệt cáo già ngàn năm tuổi.

Thời Nhiễm không hiểu hai người đang ngầm ám chỉ điều gì, đến khi cô được đưa vào phòng huấn luyện, Sầm Diễn cũng thay quần áo nhưng hiển nhiên khác với cô, anh đến để dạy cô nhảy dù.

Cô là người được dạy còn anh là huấn luyện viên.

Thời Nhiễm chớp mắt.

“Muốn hỏi gì?” Sầm Diễn đưa tay giúp cô vén một sợi tóc ra sau tai, thấp giọng hỏi.

Thời Nhiễm nghe anh nói, rốt cuộc vẫn đem sự nghi hoặc của mình hỏi ra: “Anh có chứng chỉ huấn luyện viên sao?”

“Ừm.”

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, Thời Nhiễm bắt lấy, bừng tỉnh hỏi tiếp: “Ông chủ đằng sau câu lạc bộ này chính là anh?”

Sầm Diễn không phủ nhận: “Ừ, còn muốn hỏi gì nữa không?”

Giống như có rất nhiều thứ vào giờ khắc này rục rịch muốn xông ra, những chuyện lúc trước không muốn suy nghĩ sâu xa nhất đã được chứng thực.

Ví dụ như, năng lực sinh tồn của anh mạnh như vậy, thân thủ của anh nhanh nhẹn, không chỉ biết nhảy dù mà còn có chứng chỉ huấn luyện viên, còn có…

Thời Nhiễm bỗng nhiên có cảm giác cô không hiểu rõ anh chút nào, nhất là quá khứ trước khi anh được đón về nhà họ Sầm.

Anh…

“Anh chính là anh, chưa từng thay đổi.”

Bỗng dưng, giọng nói của người đàn ông chui vào tai.

Liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, Sầm Diễn đưa tay phủ lên mặt cô, ngón tay theo thói quen vuốt ve, thấp giọng nói: “Nếu em muốn biết, anh đều có thể nói cho em biết.”

Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.

“Tứ ca thật tự luyến đấy, tôi mới không muốn biết đâu.” Cô hừ một tiếng né tránh tay anh, ngạo kiều nói, “Rốt cuộc dạy hay không, không dạy thì tôi tìm huấn luyện viên khác.”

Giây sau, cô cong môi cười khiêu khích: “Vừa rồi tôi nhìn thấy mấy người rất đẹp trai cũng dạy…”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ anh không ai sẽ dạy em.” Sầm Diễn không chút chần chờ ngắt lời cô, không cho cô cơ hội trốn thoát nắm tay cô đi vào trong.

Khóe môi Thời Nhiễm kiềm không được giương lên, ngữ điệu rất miễn cưỡng: “Ồ, vậy được rồi, tạm thời cho Tứ ca cơ hội được làm huấn luyện viên của tôi vậy.”

Cô không nhìn thấy khóe môi của anh cũng đầy ý cười, lực đạo nắm tay cô càng lặng lẽ siết chặt hơn chút.

Vốn tưởng rằng chỉ dạy cô một ít lưu ý, không nghĩ tới lại dạy để cô có thể độc lập nhảy dù một mình.

Thời Nhiễm nhất thời sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh.

Sầm Diễn cũng nhìn cô: “Không dám?”

“Mới không có.” Thời Nhiễm theo bản năng phủ nhận, nhưng cuối cùng không nhịn được nói ra, “Tôi cho rằng lần đầu tiên anh dù thế nào cũng sẽ không để tôi nhảy độc lập.”

Lúc ở đảo Ly Giang cô cũng muốn như vậy nhưng Họa Họa không cho, lý do là tình trạng tâm lý của cô không thích hợp, mà cô biết Sầm Diễn đã sớm hoài nghi cô có gì đó không đúng, sự xuất hiện của bạn trai cũ Họa Họa có lẽ đã giúp anh khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Dưới tình huống như vậy, anh thế mà còn tin tưởng…

“Không có không dám, vậy là cảm thấy mình không được?” Giọng nói của Sầm Diễn thản nhiên hỏi.

“Anh mới không được!” Thời Nhiễm la lên.

Cô chỉ theo phản xạ nhanh miệng thốt ra chứ không ý thức được ánh mắt và vẻ mặt của anh đều thay đổi, càng không biết một câu này của mình sau này sẽ gây hậu quả thế nào.

“Tôi đương nhiên có thể.” Cô nhìn người anh tự tin nói, cùng với đó là sự mong chờ vô cùng nóng lòng muốn thử.

“Bắt đầu đi!” Cô vội vàng thúc giục.

Sầm Diễn đồng ý: “Được.”

Thời Nhiễm nhất thời cười vui vẻ, là cảm xúc xuất phát từ nội tâm.

Thời Nhiễm ước chừng huấn luyện học tập sáu giờ, kết thúc huấn luyện cô nóng lòng không chờ đợi được muốn nhảy nhưng sắc trời đã sớm tối nên tất cả đều được sắp xếp vào ngày mai.

Cô chỉ có thể chờ đợi.

Thời Nhiễm đã rất lâu không hưng phấn chờ mong như vậy, cho dù trước khi về nước có cùng Họa Họa chơi không ít môn thể thao mạo hiểm nhưng cũng không thế này.

Tâm trạng hưng phấn chờ mong gần nhất là bốn năm trước khi thích Sầm Diễn, khi đó mỗi ngày cô đều mong đến lúc được gặp anh.

Lăn qua lộn lại, Thời Nhiễm trằn trọc khó ngủ.

Đến khi cô muốn trở mình lần nữa….

“A…”

Khoảng cách gần trong gang tấc, khuôn mặt anh tuấn của anh phóng đại trước mắt cô, hô hấp hai người dây dưa xen lẫn vào nhau.

Thời Nhiễm chớp chớp mắt.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm một lúc sau đó đẩy anh ra.

Không ngờ còn chưa nhúc nhích thì anh đã bắt lấy tay cô gắt gao bao phủ trong lòng bàn tay mình, tránh không thoát.

Tay kia của Sầm Diễn khẽ vuốt ve gương mặt cô, làm như không cảm thấy cô tức giận, chỉ khẽ nói: “Nếu không ngủ được thì anh giúp em.”

Bốn mắt nhìn nhau, cơn sóng ngầm giữa hai người lặng lẽ cuồn cuộn.

Thời Nhiễm trấn định lại, khóe môi hơi cong lên quyến rũ.

“Tứ ca muốn giúp thế nào?” Cô biết rõ còn cố hỏi, trên mặt đầy vẻ phong tình nhưng ánh mắt thì luôn vô tội như vậy, hoàn toàn là hai loại khí chất bất đồng lại hoàn mỹ dung hợp cho nhau.

Cô nhạy bén nhận thấy hô hấp của anh bắt đầu không ổn định.

“Giúp như vậy…” Sau đó, cô nghe thấy anh cúi đầu nói.

Nụ hôn rơi xuống.

……

Chẳng qua cuối cùng hai người cũng chỉ là hôn môi mà thôi.

“Có thể ngủ chưa?” Anh nằm nghiêng bên cạnh ôm cô vào lòng, Sầm Diễn khẽ hôn lên tóc cô: “Không có tinh thần thì ngày mai sẽ hoãn nhảy dù.”

Thời Nhiễm: “…”

Anh đang uy hiếp cô!

“Tôi đương nhiên có thể ngủ.” Cô ngẩng mặt mỉm cười với anh, hừ nhẹ, “Chỉ sợ Tứ ca mới ngủ không được nha.”

Trong lúc nói chuyện, tay cô còn không an phận sờ soạng lung tung.

“Thời Nhiễm!” Sầm Diễn khàn giọng ngăn cô lại, ánh mắt tối đen.

Thời Nhiễm vô tội chớp chớp mắt: “Vậy tôi ngủ đây.”

“……”

Sầm Diễn quả thực không còn cách nào khác với cô.

“Mau ngủ đi.” Anh chỉ có thể dỗ dành cô.

Thời Nhiễm tiếp tục chớp chớp mắt, gật đầu: “Được nha, đều nghe lời Tứ ca.”

Ngoan như vậy.

Ngoan đến mức khiến người ta chỉ muốn bắt nạt, dù vẫn biết cô đang giả vờ.

Sầm Diễn khắc chế mạnh mẽ mới không đem cô ăn vào bụng, đến khi cô ngủ say anh mới cúi đầu hôn lên trán cô.

“Ngủ ngon.”

Ban đêm, Thời Nhiễm ngủ rất an ổn.

Ngày hôm sau.

Bầu trời xanh trong, ánh nắng mặt trời cũng vừa vặn.

Thời Nhiễm thay đồ trang bị đầy đủ xong đi ra, liếc mắt liền thấy Sầm Diễn đứng ngay đó chờ mình, từ đầu đến cuối tầm mắt cũng chưa từng dời đi.

Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh cô, còn có sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho cô.

Mà sau lưng anh là cửa sổ thủy tinh thật lớn, những tia nắng xuyên thấu vào vây quanh anh.

Dường như….rất ấm áp.

Thời Nhiễm khẽ động tâm, cô đúng tại chỗ gọi anh, giọng nói mềm mại lần đầu tiên xen lẫn chút ỷ lại, “Anh không nhảy cùng tôi sao?”

Cách vài bước chân, Sầm Diễn nhìn đôi môi đỏ ửng của cô khẽ khép lại, sau đó lại nói một câu khiến anh không thể từ chối…

“Tứ ca, muốn anh đi cùng tôi.”

Tim Sầm Diễn đập dồn dập.

“Được.” Anh nhỏ giọng nói.

Cửa sắp mở ra.

“Chuẩn bị xong chưa?” Sầm Diễn hỏi.

Thời Nhiễm quay đầu: “Tứ ca.”

“Ừm?”

“Có chút hồi hộp.” Thời Nhiễm vô thức bĩu môi, rất không có tiền đồ mà ủ rũ, “Tự nhiên lại căng thẳng….”

Muốn nói tiếp lại bị anh trực tiếp chặn lại.

Nụ hôn phủ kín môi cô, cường thế nhưng không mất đi sự ôn nhu.

Ở độ cao hơn 4000 mét, anh hôn cô.

“Còn hồi hộp sao?” Hôn xong, Sầm Diễn dùng một tay nâng mặt cô hỏi.

Anh ở phía sau chưa từng tách khỏi cô, hơi thở riêng biệt thuộc về anh bao phủ xung quanh cô, loại cảm giác an tâm chỉ mình anh mới có thể mang đến cho cô đã trở lại.

Thời Nhiễm cười, có hơi thẹn thùng: “Không hồi hộp nữa.”

“Có anh.” Sầm Diễn lại hôn lên khóe môi cô, thấp giọng trấn an, “Anh vẫn luôn ở đây.”

“Ừm.”

Cửa cabin mở ra.

Thời Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái, nhẹ nhàng cười.

Giây sau cô và anh thả người nhảy xuống!

Tiếng gió thổi mạnh, cảm giác kích thích trước nay chưa từng có nhanh chóng lan khắp mọi ngóc ngách của cơ thể, khác với trước kia, lúc này cô thật sự thả lỏng bản thân.

“Nhiễm nhiễm, mở mắt.” Cô nghe được giọng anh nói bên tai.

Khẽ chớp mi, Thời Nhiễm nghe lời anh mở mắt.

Bầu trời xanh thẳm mênh mông, tầm mắt nhìn vạn vật đều trở nên nhỏ bé.

Non sông tráng lệ.

Đẹp đến vậy.

Thời Nhiễm nhìn không chớp mắt, ý cười từng chút từng chút càng sâu hơn, cuối cùng xán lạn như ngân hà.

Thành công đáp đất không bao lâu Thời Nhiễm liền muốn bắt đầu độc lập nhảy dù lần đầu tiên.

“Không cần khẩn trương cũng không cần sợ.” Sầm Diễn không nói thêm gì, chỉ hôn lên trán cô, “Anh ở đây chờ em.”

Thời Nhiễm nhìn vào mắt anh, cười nói: “Tứ ca chờ nhé.”

“Ừm.”

Thời Nhiễm một mình lên máy bay, quy trình không khác gì khi nãy, chỉ không giống là Sầm Diễn không đứng phía sau cô, nhưng cô biết, anh đang chờ cô ở bãi cỏ bên dưới.

Thế là đủ rồi.

Trong lòng nghĩ đến anh, khi khoang cửa mở ra Thời Nhiễm không chút do dự tung người nhảy xuống.

Tim đập nhanh hơn, cô nhắm mắt lại cảm thấy hoàn toàn thư giãn và tự do.

Thời điểm cô nhớ phương pháp anh dạy mình thuận lợi đáp đất, nhìn anh đi về phía cô, trong phút chốc, Thời Nhiễm rốt cục hiểu được ý nghĩa việc anh mang cô đến nhảy dù.

Người đàn ông càng đến gần, mang theo mặt trời ấm áp hướng về phía cô.

Sầm Diễn đi tới trước mặt Thời Nhiễm, đưa tay định cởi trang bị cho cô, không ngờ còn chưa chạm vào tay cô đã nhanh hơn một bước quấn lấy cổ anh.

Cho rằng cô lại muốn đùa giỡn, anh theo thói quen lấy một tay ôm cô, hỏi: “Sao…”

Môi của Thời Nhiễm bất ngờ chạm vào môi anh, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền tách ra.

Sau đó cô cong môi cười, vô cùng thanh khiết rực rỡ.

Như lần gặp đầu tiên năm đó..

Sầm Diễn khẽ động tâm, mắt thấy cô muốn buông tay liền giam cô vào lòng, cúi đầu khàn giọng dụ hoặc: “Hôn không tốt, Tứ ca dạy em, hửm?”

Thời Nhiễm cười: “Không…”

Chữ ‘muốn’ còn chưa kịp nói ra đã bị chặn trở về, một anh giữ sau gáy cô theo đó hôn lên môi cô.

Trên người Thời Nhiễm còn mặc trang bị nhảy dù cứ như vậy mặc cho anh hôn cô.

Trằn trọc, ma sát.

Ý cười trên khóe môi từng chút mở ra toàn bộ, Thời Nhiễm nhiệt tình đáp lại anh.

……

Ánh mặt trời chiếu lên người hai người, bất luận từ góc độ nào nhìn đến cũng đều giống như một bức tranh đẹp quý giá.

Mà cách đó không xa, Liễu Chiêu trực tiếp nhìn đến choáng váng.

“Tớ cảm thấy.” Anh quay đầu nhìn Tống Nhiên đang chết lặng nói, “Tớ thấy một A Diễn giả, A Diễn căn bản không có hứng thú với phụ nữ, anh ấy thay đổi rồi.”

Giữa trưa, Thời Nhiễm được Sầm Diễn dẫn đi ăn cơm với Liễu Chiêu và Tống Nhiên, ăn xong sẽ rời đi.

Chỗ ăn cơm do Liễu Chiêu đặt, là một nhà hàng tư nhân chuyên các món địa phương có hương vị không tồi.

Thời Nhiễm vừa ngồi xuống không bao lâu, Khương Họa đã gửi lời mời gọi video trên WeChat, mãi đến lúc này cô mới nhớ tới chuyện bạn trai cũ của cô ấy tìm được Sầm Diễn.

Suy nghĩ một chút, cô áy náy nói một tiếng liền rời khỏi phòng riêng tìm một nơi yên tĩnh.

Chẳng qua còn chưa nói đến vấn đề chính, bên Khương Họa đột nhiên nói có việc, trễ một chút sẽ liên lạc lại với cô, Thời Nhiễm đồng ý.

Cô quay lại phòng riêng.

Nhưng ngay hành lang gấp khúc trước phòng bao cô lại bị lạc đường, thật vất vả mới đi đúng hướng nhưng vô tình nhìn thấy Sầm Diễn đứng cách đó không xa đang nói gì đó.

Lại là một người phụ nữ.

[Editor] Bắt đầu từ chương này sẽ thay đổi xưng hô của Thời Nhiễm nhé!

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play