Được bày ra ngay ngắn trật tự, giống như có tính rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Thời Nhiễm không chút để ý vén mí mắt lên, chỉ thấy người đàn ông đeo găng tay dùng một lần vẫn còn đang bóc vỏ tôm, ngón tay thon dài đẹp mắt, tư thái thanh tao ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều nghiêm túc.

Rũ mắt xuống, hơi cúi đầu, đường nét trên khuôn mặt kiên nghị.

Nhìn thế nào cũng là một bộ dáng hưởng thụ mê hoặc.

Lười nhác thu hồi tầm mắt, Thời Nhiễm tiếp tục chậm chạp hưởng thụ thức ăn của mình, hoàn toàn làm như người đàn ông không hề tồn tại, không nhìn anh một cái, kể cả đĩa tôm kia.

Đương nhiên, cô cũng không nếm thử.

Cho dù trong những món ngon này cô yêu nhất chính là con tôm đó.

Trong dư quang còn đọng lại, người đàn ông đối diện đang bóc vỏ tôm cho cô.

Thời Nhiễm như có mắt không tròng không hề thấy sự tồn tại của anh.

Đôi môi mỏng khẽ mím, Sầm Diễn cũng không lên tiếng, chỉ thay cô rót một ly nước đun sôi đặt trước mặt..

Cô không bao giờ ngẩng đầu lên.

Sầm Diễn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

Không ai nói chuyện.

Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị bao phủ cả căn phòng.

Khi ăn xong, Thời Nhiễm gọi người phục vụ đến: “Tính tiền.”

Nhân viên phục vụ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thời Nhiễm đang mỉm cười với mình, nhất thời ngượng ngùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Xin chào cô Thời, trước khi Lục tiên sinh đi đã thanh toán, anh ấy còn đóng gói món tráng miệng cho cô.”

Vội vàng đưa món tráng miệng đã đóng gói sẵn lên, nghĩ đến lời dặn dò trước khi Lục Gia Thụ đi, nhân viên phục vụ lại nói: “Đúng rồi, Lục tiên sinh bảo tôi nói với cô, sau khi về nhà nhắn Wechat nói với anh ấy một tiếng.”

Nói xong, vô tình liếc mắt một cái thấy sắc mặt người đàn ông đối diện đột nhiên âm u lạnh lùng đến đáng sợ, thậm chí cô ấy còn không giải thích được tại sao lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh thêm vài phần.

Thật kỳ lạ.

“Được rồi, cám ơn.” Thời Nhiễm hướng về phía nhân viên phục vụ cong môi cười, lập tức đứng lên, cầm lấy túi xách và món tráng miệng rời đi.

Sầm Diễn đứng dậy theo, chân dài bước ra đi theo phía sau cô.

Thời Nhiễm hoàn toàn không để ý.

Chỉ là không khéo, mới ra khỏi cửa lại nhìn thấy Tô Thiển.

Tô Thiển cũng rất ngoài ý muốn.

“Nhiễm Nhiễm.” Khẽ gật đầu xem như chào hỏi, một giây sau, khuôn mặt không hề xa lạ rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt.

Trong chốc lát, thân thể cô ta hơi cứng đờ, nhưng cũng may chỉ là ngắn ngủi vài giây.

“Tứ ca.” Khóe môi cố ép ra ý cười nhạt che dấu đi sự bất thường, cô ta mím môi dưới, giọng nói vô cảm, không dính khói lửa nhân gian, thanh cao không phàm tục.

Thời Nhiễm như cười như không nhếch môi.

“Nhiễm Nhiễm.” Âm thanh của Thời Ngộ Hàn từ xa đến gần.

Thời Nhiễm nâng mắt lên.

“Anh.”

Đến gần, Thời Ngộ Hàn mới phát hiện người đứng trước mặt em gái mình là Tô Thiển.

“…… Anh.” Tô Thiển thấp giọng kêu lên.

Thời Ngộ Hàn tùy tiện hỏi: “Đến đây ăn cơm?”

Lông mi Tô Thiển run rẩy: “Ừm.”

Thời Ngộ Hàn gật đầu, nhận ra bên cạnh cô ta là người đại diện nên đoán hẳn là đến đây vì công việc nên cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò một câu: “Bàn bạc xong công việc về nhà sớm chút.”

“Biết, cám ơn anh.”

Thời Ngộ Hàn không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía Thời Nhiễm, khóe môi nhếch nụ cười hỏi: “Ăn xong rồi sao? Anh đưa em về nhà nào.”

“Được ạ.” Thời Nhiễm đáp lại, ý cười rực rỡ lưu chuyển trong đôi mắt xinh đẹp của cô.

Thời Ngộ Hàn liếc mắt nhìn Sầm Diễn không nói một lời, tầm mắt giao nhau, cảm xúc trong đáy mắt anh tựa hồ cất giấu rất sâu rất nặng.

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Hai người rời đi.

Nhưng cơ hồ là cùng lúc, Sầm Diễn cũng nâng chân bước theo, không nhanh không chậm đi phía sau hai người.

Tô Thiển vốn định nói lại bị chặn ở cổ họng.

Anh không nhìn cô ta.

Không có gì từ đầu đến cuối.

Rũ mắt xuống, che đi khó chịu trong đáy mắt, lúc mở miệng, Tô Thiển một lần nữa khôi phục lại sự lạnh lùng trong mắt người ngoài, phảng phất cái gì cũng không thèm để ý.

Người đại diện tên Dụ ca như có chút suy nghĩ nhìn cô ta một cái.

Đến phòng riêng, đốt một điếu thuốc, anh ta trực tiếp hỏi: “Người đàn ông đó nếu tôi nhớ chính xác, là tổng giám đốc của công ty giải trí truyền thông Thịnh Ngu, Thời Ngộ Hàn đúng chứ? Cô gọi anh ta là anh trai, nói ngắn gọn ra cô là thiên kim của Thời gia?”

Tô Thiển không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.

Dụ ca hừ cười: “Cô nếu sớm nói sau lưng là Thời gia, tài nguyên so với hiện tại chỉ hơn chứ không kém, tốt hơn nhiều.”

“Thời gia là Thời gia, tôi là tôi, tôi họ Tô.” Tô Thiển không có cảm xúc gì.

Nói xong, cô ta cúi đầu, rót cho mình một tách trà, nhắm một ngụm, ý muốn đè xuống cỗ ý nghĩ nóng nảy trong lòng, lại phát hiện ra chỉ là vô ích.

Người đàn ông gọi Dụ ca đương nhiên là nói giỡn, Tô Thiển tính tình thế nào anh ta không thể rõ ràng hơn.

Chỉ là…

“Tứ ca kia, chính là người đàn ông cô âm thầm thích à?”

Một câu bất ngờ không kịp đề phòng.

Tay run lên, trà bắn tung tóe lên da thịt Tô Thiển.

“Bị nói trúng tim đen?” Dụ ca ý vị thâm trường hừ cười, mang theo chút mê hoặc, “Thích thì đuổi theo, hiện tại không phổ biến kiểu chơi đùa thầm mến, cô không nói, anh ta làm sao biết được? Thích thì phải mạnh dạn nói ra!”

Người đàn ông luôn đi ở phía sau.

Cho dù không quay đầu lại, Thời Ngộ Hàn cũng có thể cảm giác được ánh mắt tối tăm của anh, nhếch môi, anh cười hỏi người bên cạnh: “Hôm nay cùng Gia Thụ xem phim thế nào? Có vui không?”

Thời Nhiễm nghe vậy nhìn anh một cái, gật đầu: “Không tồi.”

Thời Ngộ Hàn nở nụ cười khóe môi lạnh càng sâu hơn: “Vậy khi nào lại có thời gian Gia Thụ tới chơi, để cho cậu ấy cùng em xem phim.” Nghĩ đến cái gì, anh đề nghị, “Không bằng đi Nam Thành chơi? Để Gia Thụ dẫn em đi dạo.”

Nói xong, đi tới trước xe.

Không đợi Thời Nhiễm mở miệng, Thời Ngộ Hàn xoay người nhìn Sầm Diễn, đôi môi mỏng nhếch lên vài phần ý cười khinh: “Tôi nói, luôn đi theo chúng tôi làm gì? Nếu như bị cô gái thầm mến của cậu biết không tốt đâu, không thể làm tổn thương trái tim thiếu nữ nha.”

Đôi mắt sâu thâm trầm, mặt Sầm Diễn không chút thay đổi.

Giống như không cảm thấy xung quanh anh phát ra nhiệt độ lạnh lẽo, Thời Ngộ Hàn bộ mặt lạnh lộ rõ vẻ ghét bỏ: “Cũng đừng lúc nào cũng đi theo em gái tôi, nam nữ khác biệt, dễ bị hiểu lầm, anh không sao, nhưng Nhiễm Nhiễm là con gái, không giống nhau.”

“Nhiễm Nhiễm, lên xe.” Anh nghiêng đầu nói với Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm ngoan ngoãn nhếch môi cười nhạt: “Dạ.”

Cô nói xong vòng qua đầu xe định mở cửa lái phụ, đang muốn khom lưng ngồi vào, một bàn tay lớn nhanh hơn cản lại.

Hơi thờ đàn ông đến gần, lạnh lẽo lại bá đạo.

Thời Nhiễm xoay người.

Nụ cười ấm áp lạnh lẽo, cô nhìn anh, đột nhiên sâu kín thở dài: “Rốt cuộc là tôi nói không đủ hiểu, hay là anh không hiểu lời của tôi, Sầm Tứ ca, anh đang tạo nên phiền phức cho tôi đấy.”

Đã bị nghiện thuốc lá.

Sầm Diễn theo thói quen muốn sờ hộp thuốc, nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống.

“Nếu yêu Kiều Việt.” Con ngươi âm u hiện rõ, anh nhìn cô, giống như thuận miệng hỏi, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh, “Vì sao lại muốn hẹn hò với Lục Gia Thụ? Hả?”

Nhà hàng tư nhân này nằm ở khu vực yên tĩnh, cảnh vật xung quanh ít tiếng ồn, giờ phút này ngoài cửa cũng không có âm thanh gì, chỉ có gió nhẹ thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Vì thế, một tiếng Kiều Việt liền lướt qua tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng truyền đến trong màng nhĩ.

Rõ ràng, quá mức tàn nhẫn.

Khóe môi cô còn hơi cong lên, nụ cười khiêu khích nhưng vẫn tươi sáng, chỉ là độ cong trong lặng lẽ đã nhạt đi hầu như không còn.

“Nếu yêu Kiều Việt, vì sao lại muốn ngủ với anh, lại dây dưa không rõ với anh Gia Thụ…” Cô nhếch môi, hời hợt thờ ơ, “Sầm Tứ ca, anh thật sự muốn nói về chuyện này, đúng không?”

Ánh mắt kiêu ngạo lạnh nhạt, sự ngạo nghễ trong lòng làm cho trên mặt cô sinh ra vài phần nhuệ khí, có chút lãnh diễm, cô giễu cợt: “Hay là muốn nói, Thời Nhiễm tôi chân đạp hai thuyền, tính tình lẳng lơ trêu ghẹo đàn ông, thấy một người liền thích một người, phải không?”

Từ đầu đến cuối, Thời Nhiễm cũng không cho anh cơ hội mở miệng.

“Cho dù như vậy.” Sóng mắt nhộn nhạo, cánh môi hợp nhất, cô tùy ý không chút khách khí nói ra những lời còn lại, “Cùng anh có quan hệ gì chứ? Không thích là không thích, nhưng cho dù có đổi người thế nào đi nữa cũng không đến phiên anh.”

Mặt mày kiều mị phong tình nhàn nhạt, hiển nhiên cô hoàn toàn không tức giận, chỉ là lời nói của cô, lạnh nhạt tận xương.

Nói xong, cô kéo môi, không nhìn anh một cái nữa, cũng không quan tâm anh ngăn cản, khom lưng ngồi vào trong xe.

“Phanh ——”

Đi tới cửa xe, Thời Ngộ Hàn thuận tay đóng lại.

Cuối cùng anh nhìn Sầm Diễn, ánh mắt không chút che giấu vui sướng khi thấy người gặp họa, một chút đáng thương cũng không đáng.

“Chậc.” Anh rất vui vẻ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

Chẳng bao lâu sau chiếc xe rời đi.

Xe của Sầm Diễn ở bên cạnh, anh tùy ý tựa vào thân xe, từ trong hộp thuốc lá lấy một điếu thuốc ra đốt, khói trắng từ từ lượn lờ, anh hít một hơi, thần sắc xa cách tẻ nhạt.

“Kiều Việt là ai? Bốn năm ở nước ngoài, có bạn trai không?” Thời Ngộ Hàn nhìn về phía trước làm như vô ý hỏi.

Ngón tay Thời Nhiễm cầm túi xách hơi cứng đờ.

“Là một người bạn.” đè xuống cảm xúc rục rịch khi nhắc đến Kiều Việt, cô bình tĩnh trả lời, lại giả bộ chuyển trọng tâm câu chuyện, “Đừng nói em, Thời Ngộ Hàn anh bao nhiêu tuổi rồi, đều sắp già, cũng không có bạn gái.”

Cô giả vờ ghét bỏ: “Không phải là thực sự không ai thích anh, phải không?”

“Ai nói không?” Có chút cợt nhã nhếch môi dưới, Thời Ngộ Hàn gõ ngón tay lên vô lăng, “Chờ cô ấy chia tay.”

Thời Nhiễm: “…”

“Hoành đao đoạt ái?” (*)

(*) Câu này đại loại như Hàn ca của chúng ta đang âm thầm chờ con gái nhà người ta chia tay rồi cướp vợ đấy ạ, kkkkkk 🤭

Thời Ngộ Hàn cười nhưng không nói, hiển nhiên là đang ngầm thừa nhận.

Chớp chớp mắt, Thời Nhiễm hít sâu.

“Anh.”

“Ừm?”

“Em nhớ anh có một cặp kính gọng vàng, phải không?”

Thời Ngộ Hàn rảnh rỗi nhìn cô một cái: “Thế nào?”

Hai tay chồng lên nhau, Thời Nhiễm khẽ mỉm cười: “Trước kia thì em không biết loại người văn nhã bại hoại rốt cuộc như thế nào, nhưng nếu anh đeo kính lên, không phải là dạng đó sao?”

Nghe vậy, bên môi Thời Ngộ Hàn tràn ra ý cười hài lòng.

“Cám ơn em gái khen ngợi.”

“……”

Thời Ngộ Hàn cười, giả vờ lơ đãng hỏi: “Lúc ăn cơm, cẩu nam nhân Sầm Diễn kia đã nói gì với em?”

“Không nói gì cả.” Thời Nhiễm trả lời không chút quan tâm.

Thời Ngộ Hàn nhíu mày.

Chậc chậc.

Xem ra tên cẩu nam nhân đã đổi chiến lược, không hổ danh là thợ săn kiên nhẫn nhất.

Nghĩ đến đây, anh lại ý vị thâm trường nhìn một cái.

Thời Nhiễm lườm anh, lười để ý, chỉ là không biết suy nghĩ trong lòng anh.

“Đúng rồi.” nghĩ đến một chuyện khác, cô thản nhiên nói, “Muộn một chút em chuyển tiền cho anh, chuyển anh bao nhiêu thì lấy tiền mặt, sau đó giúp em trả lại cho anh ta, tự anh trả lại cho anh ta, sau đó lại viết biên lai đã nhận.”

Thời Ngộ Hàn tự nhiên biết cô nói ai, nghe vậy không nói hai lời liền đáp ứng, chọc vào chuyện trong lòng cẩu nam nhân đó anh rất rất nguyện ý làm.

Sau đó Thời Nhiễm lại tùy tiện tán gẫu cái gì, một vòng như vậy, Thời Ngộ Hàn liền đem chuyện Kiều Việt cùng với chuyện bốn năm qua vốn muốn hỏi cô quên ra sau đầu.

Thời Nhiễm quay trở lại chung cư của mình.

Trong thang máy, cô bật tất cả các đèn trong nhà thông qua điều khiển thông minh, chỉ khi không có bóng tối, cô mới có thể thư giãn khi ở một mình.

Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thời Nhiễm có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.

Một chút thử một lần nữa.

Vẫn còn đập.

Trong lúc hoảng hốt, tên Kiều Việt được nhắc tới tối nay lại phát ra trong đầu, hết lần này đến lần khác.

Thời Nhiễm ngồi trên sô pha, hai chân cong lên dùng hai tay ôm lấy.

Hình như… hơi lạnh một chút.

Đáy lòng tựa hồ còn có một giọng nói đang hỏi cô, hối hận sao?

Cô có hối hận không?

Nếu lúc trước không ra nước ngoài, có lẽ sẽ không…

Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ lãnh khốc chất vấn, hết lần này đến lần khác, đem Thời Nhiễm rơi vào giữa rối loạn.

Biệt thự Hương Long.

Từ Tùy đem quần áo giảm giá Thời Nhiễm bán trên mạng đưa tới, Sầm Diễn mặt không chút thay đổi cầm túi vào phòng thay đồ, từng món cẩn thận treo lên bên cạnh áo sơ mi của anh.

Sau đó, anh lấy áo choàng của mình đi tắm.

Áo sơ mi cởi ra, đêm đó gần xương quai xanh, dấu vết cô để lại đã gần như biến mất, chỉ có vết trầy xước mơ hồ vẫn còn.

[Bảo bối… để em hôn một chút …]

Sau khi cô uống rượu thì thào rõ ràng có thể nghe thấy, giống như giờ phút này ở bên tai, cô ôm anh ngẩng mặt lên nhìn bộ dáng kiều mị nhu mì mê hoặc của mình quyến rũ anh.

Như thế rất ngoan, rất mềm mại.

Cởi đến cúc áo cuối cùng, cổ họng lăn nhẹ, xoay người, Sầm Diễn vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Điện thoại di động rung lên, trên người anh mang theo khí lạnh đi ra.

Là cuộc gọi của mẹ Sầm.

Ngón tay lướt qua, Sầm Diễn mím môi kết nối, ngữ điệu cực kỳ đạm mạc: “Chuyện gì?”

Mẹ Sầm mở miệng, thật lâu không lên tiếng.

“Nếu bà muốn hỏi tin tức hai ngày trước,…” Không muốn lãng phí thời gian, Sầm Diễn thay bà nói ra, không có cảm xúc gì phập phồng nói, “Bà không cần quản cũng không cần bà nhúng tay vào, tôi sẽ tự mình xử lý.”

Mẹ Sầm nghẹn ngào.

“A Diễn…”

“Không có việc gì thì cúp máy.”

Âm thanh báo máy bận chui vào tai giây tiếp theo.

Mẹ Sầm nắm chặt điện thoại di động, quan tâm khó nói bị chặn ở cổ họng, cuối cùng, bà thở dài, lồng ngực tràn ngập khổ sở cùng hối hận, khổ sở vì giữa mẹ con chỉ có lãnh đạm cùng xa lạ, còn hối hận vì lúc trước không để anh ở bên cạnh nuôi dưỡng.

Bà rất muốn làm gì đó cho anh, nghĩ lại nghĩ, bà gọi điện thoại cho Sầm Vi Nịnh, hỏi cô có biết cô gái trong mấy tấm ảnh kia rốt cuộc là con gái nhà ai, có tư liệu gì không.

Sầm Vi Nịnh xin lỗi nói cô cũng không biết, đêm đó tin bát quái đã sớm bị người ta gỡ bỏ xóa sạch sẽ, cô cũng không có ý lưu lại những bức ảnh đó, khung thoại trò chuyện của Wechat cũng vì phát tác cơn giận mà ép bản thân phải xóa sạch, cho nên tự nhiên cũng không có.

Mẹ Sầm có chút thất vọng, nhưng không nói thêm gì nữa.

Sầm Vi Nịnh vốn đang chơi đùa điên cuồng, sau khi nhận cuộc điện thoại mới nhớ tới những bức ảnh chụp lén, lại nghĩ đến Nhiễm Nhiễm, không khỏi buồn bực bĩu môi không còn quan tâm đến việc đùa giỡn với bạn bè nữa.

Kỳ thật cô cũng muốn biết người phụ nữ đó rốt cuộc là ai, cô luôn cảm thấy bóng lưng có chút quen mắt.

Cuối cùng, cô rầm rì một vài tiếng khó chịu.

Mà cô không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau cô sẽ càng thêm buồn bực khổ sở.

Nguyên nhân là do Nhạc Hoa Hoa gửi cho cô một tấm ảnh chụp ở sân bay  —

[Bên cạnh Nhiễm Nhiễm là ai vậy, cậu có biết không? Nhìn rất cao lãnh xinh đẹp, còn rất có khí chất, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt a, nhưng sao tớ không nhớ trong giới này có nhân vật như vậy?]

Lúc ấy Sầm Vi Nịnh đang đi mua sắm với bạn bè, bất chợt nhìn thấy tin tức này, không có chút tiền đồ hốc mắt liền đỏ lên.

Hôm sau.

Sầm Diễn trước tiên bảo Tịch Thần đẩy lịch trình buổi tối của anh, phá lệ tan ca đúng giờ, làm cho tất cả nhân viên trong văn phòng thư ký khiếp sợ.

Trong lúc nhất thời thảo luận sôi nổi nhộn nhịp.

Thư ký A hít một hơi lạnh: “Tôi làm việc trong công ty bao lâu rồi, đây là lần đầu tiên thấy Sầm tổng đúng giờ tan ca, Sầm tổng… đúng vậy, có chuyện gì vậy? “

Thư ký B nghe vậy thuận miệng cười nói: “Chẳng lẽ ngày mai Sầm tổng sẽ tham gia hoạt động xây dựng đoàn đội của bộ phận kỹ thuật, cho nên về sớm chuẩn bị sao? Anh biết gì không? Một số phụ nữ trong bộ phận kỹ thuật đều luôn hy vọng Sầm tổng có thể tham gia. “

“Các cô nằm mơ đấy à, làm sao có thể được?”

“Cho dù…”

Sầm Diễn tất nhiên là không biết hành động bất thường của mình khiến cho người khác khiếp sợ, cho dù biết, anh cũng không để ý, càng sẽ không giải thích cho bất luận kẻ nào.

Theo dòng xe, anh lái xe đến biệt thự của mình.

Thời gia lúc này chỉ có mình Thời lão gia tử ở nhà.

Từ trước đến nay không phải là người lãng phí thời gian, Sầm Diễn trực tiếp nói thẳng mục đích muốn tìm Thời Nhiễm.

Thời lão gia bất động thanh sắc, ý vị thâm trường nhìn anh một cái: “Nhiễm Nhiễm a, con bé không có ở đây, cũng không ở Giang Thành, nó đi rồi.”

Tứ ca: Vợ của tôi đi rồi!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play