Hiện giờ anh ta chỉ muốn biết được chân tướng.

Sắc mặt của Vũ Hạ Băng lại càng trắng.

Đại khái là không ngờ chuyện mình làm bí mật như vậy lại bị vạch trần, lúc này cô ta im lặng ngồi ở kia, không nói được một lời.

Vũ Hạ Lâm bước thong thả trên sân thượng, vừa đi vừa nói: “Cho nên cái chết của ba tôi là huyết áp thấp, sau đó lại bị giảm huyết áp nên mới dẫn tới nhồi máu cơ tim?”

“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân nói tới đây bèn đứng lên: “Các vị, cái nên nói thì tôi đã nói rồi. Còn lại, nếu muốn tìm bác sĩ Mạc để đòi bồi thường thì tới tìm Tô Nhược Hân tôi là được. Mấy vị muốn bao nhiêu thì tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu, bác sĩ Mạc cho tôi cái quyền này, tôi có thể làm chủ được.”

Nói xong, cô đã bước đến chỗ cầu thang.

Vừa đúng lúc Vũ Hạ Văn chạy đi lên: “Tôi cân rồi, Hoàng Kỳ thật sự thiếu hai gam.”

Một thang thuốc mà dùng nhiều thêm một gam thì tổng lượng sẽ ít đi một gam, hai thang thuốc thì tổng lượng sẽ ít đi hai gam.

Ngày hôm qua vừa vặn bốc hai thang thuốc.

Quả nhiên bên trong thuốc của ông cụ đã được tăng thêm số lượng Hoàng Kỳ.

Tăng lượng Hoàng Kỳ thì tác dụng không phải là tăng huyết áp mà là giảm huyết áp.

30 gam và 31 gam, chỉ hơn kém nhau 1 gam mà cái trước là tăng huyết áp, cái sau là giảm huyết áp.

“Anh, em thật sự không giết ba mà, em thật sự không làm, không phải em làm, không phải em làm đâu.” Đằng sau truyền đến tiếng khóc của Vũ Hạ Băng.

Trong tiếng khóc đều là sự không cam lòng.

Nhưng có không cam lòng đi nữa thì sự thật đã bày ra trước mắt, tiếp tục điều tra thì cần phải khám nghiệm tử thi. Đến lúc đó, kết quả thế nào thì chính là như vậy, không phải Vũ Hạ Băng không thừa nhận thì cô ta sẽ thật sự thoát được hành vi phạm tội.



Một tiếng “chát” giòn vang, có lẽ là Vũ Hạ Băng đã bị tát.

Một cái tát rất hung hăng.

Nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy cái tát này quá nhẹ.

Vũ Hạ Băng đang phạm tội.

Ông cụ là ba ruột của Vũ Hạ Băng, vậy mà cô ta lại ra tay được, đây là người tàn nhân đến mức nào.

Chỉ vì người cha già mà chết thì sẽ được chia tài sản ư?

Chỉ vì tiền mà ngay cả luân lý cương thường cũng không quan tâm, cứ vậy mà trực tiếp hại chết ba ruột của mình?

Cứ muốn nghĩ những điều này đều là giả.

Nhưng giờ phút này thi thể của ông cụ vẫn còn ở trong phòng của ông ấy.

Cũng may cô đã tới đây.

Cô rửa sạch sự oan khuất của Mạc Tử Đơn, cũng để cho ông cụ có thể bình yên xuống mồ.

Ông cụ vừa bất hạnh mà cũng vừa may mắn.

Cô tới đây hẳn là sẽ khiến người ta cảm thấy hả lòng hả dạ hơn so với việc để ông cụ mang theo sự oan ức khi bị hại chết xuống mồ.

Tô Nhược Hân không chờ Vũ Hạ Hàn mà trực tiếp rời khỏi biệt thự, đi vài phút mới gọi xe taxi trở về nội thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play