“Em tư, tuy cô ấy tuổi còn nhỏ, nhưng nghe thử lời cô ấy nói cũng không có hại gì, cô ấy nói là việc của cô ấy, nghe xong có tin hay không là chuyện của chúng ta, anh em mình vẫn biết phân biệt đúng sai mà.” Vũ Hạ Hàn liếc nhìn Vũ Hạ Băng, nhớ tới Tô Nhược Hân đã nhắc nhở anh ta rằng người đề nghị phân chia tài sản gia đình là Vũ Hạ Băng, không hiểu sao cũng thấy đúng.

Bởi vì chính Vũ Hạ Băng chăm sóc ông cụ trước khi ông mất.

Chuyện này, người khác không biết, nhưng anh ta biết.

Tối hôm qua, chỉ có anh ta và Vũ Hạ Băng ở trong cái nhà này, anh cả, chị hai và em tư đều không có nhà.

“Anh ba, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ em?” Vũ Hạ Băng lập tức nổi giận.

“Anh chưa hề nói vậy.”

“Ý của anh là như vậy, anh bị con yêu tỉnh này dụ dỗ, chỉ tin cô ta mà không tin em gái ruột là em đây đúng không?” Vũ Hạ Băng nổi giận đùng đùng gào lên, càng ngày càng lớn tiếng.

“Được rồi, im hết đi, nghe xem cô ấy nói gì nào, em ba nói đúng, cô ấy nói gì là việc của cô ấy, tin hay không là việc của chúng ta. Ừ, cô nói đi” Anh cả Vũ Hạ Lâm nói.

Vũ Hạ Hàn và Vũ Hạ Băng liếc nhau, cuối cùng đành im lặng.

Thấy vậy, Tô Nhược Hân hơi áy náy: “Ngại quá, khiến các anh em các anh cãi nhau rồi, nhưng tôi có vài lời muốn nói, như vậy ông cụ mới ra đi thanh thản được.”

“Nói đi, tôi chống lưng cho cô.” Vũ Hạ Văn trông như fan của Tô Nhược Hân, vẻ mặt si mê nhìn Tô Nhược Hân, cô gái nhỏ này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa ăn nói rất có trước có sau, khiến người ta không bắt bẻ được.

“Trong đơn thuốc của ông cụ có một vị thuốc bị người ta tráo, đó chính là thứ giết chết ông cụ.” Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng khi nói ra, lòng cô lại đau nhói.

Vốn dĩ ông lão chỉ bị huyết áp thấp, không có bệnh nặng gì khác, kết quả là bị người ta tráo một vị thuốc mà mất mạng.



Nghĩ mà cảm thán cái trò đời.

“Vị thuốc nào? Cô mau nói xem là chuyện gì?” Vũ Hạ Vĩ sốt ruột.

Tô Nhược Hân nhìn Vũ Hạ Hàn: “Anh Vũ, nhờ anh đưa anh chị em nhà mình xem đơn thuốc mà bác sĩ Mạc kê.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vũ Hạ Hàn lấy ví ra, mở ví, lấy ra một tờ giấy: “Là đơn thuốc này.” Rồi đưa nó cho Vũ Hạ Vi trước.

Vũ Hạ Vi xem xong thì đưa cho Vũ Hạ Lâm, rồi tới Vũ Hạ Văn và Vũ Hạ Băng, chốc lát tất cả họ đều đã xem xong.

“Vị thuốc nào trong đây có vấn đề?” Vũ Hạ Lâm thay mặt năm anh em hỏi.

“Chuyện này thì phải hỏi cô ấy rồi.” Tô Nhược Hân đột nhiên giơ tay chỉ về phía Vũ Hạ Băng.

“Cô chỉ tôi làm gì? Tôi không phải bác sĩ, sao biết được vị thuốc nào có vấn đề, muốn hỏi thì phải hỏi Mạc Tử Đơn chứ, tôi chỉ sắc thuốc cho ba theo đơn của ông ta thôi.” Vũ Hạ Băng chắc chắn chuyện không liên quan gì đến mình.

“Ai là người đi bốc thuốc cho ông cụ?”

“Là em tư.” Vũ Hạ Hàn làm chứng.

“Tôi chỉ bốc theo đơn của Mạc Tử Đơn thôi, liên quan gì đến tôi?” Vũ Hạ Băng tức giận trừng mắt với Tô Nhược Hân: “Đừng có ở đây gây bất hòa giữa anh em tôi, có phải cô thích anh ba tôi, rồi không muốn chúng tôi chia công ty do anh ba điều hành đúng không?”

Tô Nhược Hân cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi nhé, tự tôi có biệt thự, có nhà, có xe sang, tôi thật sự không thèm muốn gì tài sản của anh Vũ, để cô thất vọng rồi.”

“Cô… cô còn trẻ đã có nhiều tài sản như vậy, 80% là có ông già nào nuôi nhỉ? Anh ba, anh đừng để bị loại con gái này lừa, cẩn thận cô ta lây bệnh cho anh thì đúng là lợi bất cập hại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play