Loại lang băm như ông còn dám mở phòng khám, đóng của phòng khám này cho tôi, tất cả phòng khám ở thành phố T đều phải đóng, nếu không người nhà tôi thấy ông lần nào là mắng ông, vạch trần ông lần đấy.”
Giọng của người đàn ông càng quát càng lớn, toàn bộ phòng khám đều có thể
nghe thấy tiếng anh ta rít gào, nghe có vẻ cực kỳ kích động với tức
giận.
“Cậu này, cậu bình tĩnh lại đi, có chuyện gì từ từ nói,
xảy ra vấn đề gì thì giải quyết, người trẻ tuổi không thể gắt gỏng vậy
được.” Dì đang đợi khám bệnh thấy người đàn ông nhằm về phía Mạc Tử Đơn, tiến lên khuyên một câu.
Kết quả là bà ấy còn chưa nói dứt câu, người đàn ông đã duỗi tay đẩy, khiến bà ấy lảo đảo: “Nếu là ba bà bị
chữa chết thì bà cũng sẽ yên lặng để ba mình chết oan vậy sao? Tôi chỉ
sợ giọng bà còn cao hơn cả tôi, còn tức hơn tôi ấy chứ.”
“Tôi…
Tôi chỉ khuyên mọi người từ từ nói chuyện, ầm ï không giải quyết được
vấn đề, nhưng sao cậu nói đẩy người là đẩy được?” Dì đỡ tường đứng vững, cũng tức giận.
“Đấy là bà muốn tốt cho Mạc Tử Đơn, hoàn toàn
không có ý muốn tốt cho tôi, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, ông ta hại chết ba tôi thì ông ta phải đền mạng.” Người đàn ông hét lên, vành mắt đã đỏ hoe.
Từ lúc người đàn ông xông vào Tô Nhược Hân đã lùi vào trong góc, đúng ở một vị trí khá an
toàn nhìn người đàn ông kia, nghe thấy anh ta nói đến đây, đột nhiên cô
nhấc bước đến trước mặt anh ta, dừng một lúc, sau đấy nói: “Anh nói rất
đúng, giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, tôi ủng hộ.”
“Điều dưỡng Tô… Mạc Tử Đơn há hốc mồm, không ngờ ông ta chờ mãi Tô Nhược Hân
mới đến, kết quả Tô Nhược Hân lại giúp đối phương chứ không giúp ông ta, lúc này trên mặt ông ta chỉ có biểu cảm bi thương.
“Cô là…” Người đàn ông nghe thấy Tô Nhược Hân nói chuyện, lạnh lùng nhìn về phía đồng phục điều dưỡng trên cô.
“Tôi là điều dưỡng của phòng khám này.” So với giọng lạnh như băng của người đàn ông, giọng của Tô Nhược Hân lại dịu dàng nhẹ nhàng: “Nhưng anh đừng hiểu nhầm, tôi là thực tập sinh của phòng khám này, chỉ vào đây thực
tập thôi. Đối với cái chết của bác trai, tôi xin bày tỏ chia buồn và
tiếc nuối của mình, chuyện đã xảy ra rồi, nên xử lý như thế nào thì xử
lý như thế ấy, xin hãy nén bị thương.”
Giọng điệu nhỏ nhẹ của cô như vậy nghe rất ôn hoà.
Không có bất cứ chất vấn hay hùng hổ doạ người nào.
Làm đối phương có muốn lạnh giọng quát to với cô cũng thấy ngượng.
“Cuối cùng cũng gặp được một kẻ biết nói tiếng người, đáng tiếc cô chỉ là một điều dưỡng quèn, cô không thể đại diện cho mạc Tử Đơn.” Người đàn ông
liếc nhìn Tô Nhược Hân, ngoại trừ giọng điệu dịu đi một tý thì vẻ mặt
vẫn tức giận.
Đối diện với vành mắt đỏ hoe của anh ta, cũng khiến lòng người chua xót.
Nhưng chỉ cần là người thân mất, làm gì có ai không chua xót không đau lòng.
“Anh này, việc này là trách nhiệm của bác sĩ Mạc, vậy có thể để tôi với bác
sĩ Mạc đi gặp ông cụ được không? Cũng coi như tiễn ông cụ một đoạn
đường.”
Tô Nhược Hân dò hỏi.
“Mạc Tử Đơn không thể đi.”
Không ngờ, người đàn ông lập tức trừng mắt về phía Mạc Tử Đơn mà gào
lên: “Nếu như ba tôi nhìn thấy Mạc Tử Đơn, chắc chắn sẽ chết không nhắm
mắt.”
Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn đang ảo não bên cạnh, đừng
nhìn vào dáng vẻ hào quang ngời ngời mọi khi của ông ta, đó chỉ là lúc
chưa xảy ra tai nạn điều trị mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT