Gô nhóc này rất là tốt bụng.

“Những thứ trước đây vẫn đứng tên em đi, sau này sẽ không sang tên cho em nữa.”

“Những thứ trước đây chính là căn biệt thự này và hai căn hộ kia đúng không?” Tô Nhược Hân bắt đầu kể ra, dù sao cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện.

Chờ sau này, cô muốn trả lại những thứ này cho Hạ Thiên Tường đứng tên.

Cô thích tất cả mọi thứ đều tự mình làm ra, chẳng hạn như tiền thưởng đua xe tối qua. Nghĩ đến mình giờ đã có hơn mười lăm tỷ, Tô Nhược Hân vô cùng Vui vẻ.

“Còn… còn có hai căn nữa.” Lần đầu tiên Hạ Thiên Tường nói lắp, còn là ở trước mặt một cô gái.

Đúng vậy, cho dù là diễn thuyết trước mặt hàng nghìn hàng vạn khán giả, anh cũng chưa từng nói lắp nhưng giờ phút này lại thật sự nói lắp.

Tô Nhược Hân ngạc nhiên: “Tại sao lại còn thêm hai căn? Em đã từng thấy chưa? Hạ Thiên Tường, chẳng lẽ anh cũng làm văn phòng phát triển bất động sản à?”

“Cũng có đọc lướt qua.”

Tô Nhược đang muốn dùng tình cảm và lý trí để lay chuyển Hạ Thiên Tường, khiến anh không được tùy tiện không nói lời nào đã sang tên tài sản sang cho cô, thì đã thấy mặt biển thoáng cái thay đổi màu sac.

Đó là màu vàng óng của mặt trời chưa mọc phản chiếu trên mặt biển, thật là đẹp!

“Mặt trời mọc, ánh mặt trời ló dạng.” Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống bờ cát, đầu tựa lên bờ vai Hạ Thiên Tường, giờ phút này cô chỉ yên tĩnh dựa vào anh, cùng nhau hưởng thụ vẻ đẹp xán lạn khó tả của mặt trời mọc.

Mặt trời chậm rãi ló dạng.

Cũng lặng lẽ mở màn cho một ngày mới.



Thời khắc vạn vật đổi mới, lại là một ngày tốt đẹp.

Mãi cho đến khi mặt trời dâng lên bầu trời trong xanh, đến khi ánh mặt trời chiếu khắp nơi, Tô Nhược Hân mới hưng phấn đứng lên: “Hạ Thiên Tường, em muốn chụp ảnh.” Nhớ tới bức ảnh trên màn hình máy tính của anh, tất cả đều là ảnh của cô.

Nhưng cô càng thích ảnh chụp ở bờ biển lúc này hơn.

Bởi vì ngược sáng.

Mỗi một tấm ảnh chụp chỉ có thể ngược sáng, chắc chắn sẽ là ảnh nghệ thuật, và chắc chắn sẽ đẹp nhất.

“Được.” Hạ Thiên Tường đi lấy máy ảnh, nghiêm túc điều chỉnh góc độ, chụp hết tấm này đến tấm khác.

Ảnh ngược sáng như vậy, chỉ cần nắm được góc độ với tạo hình thì thật sự rất đẹp.

Hạ Thiên Tường chụp hơn mười phút mà vẫn chưa đã thèm.

Cuối cùng Tô Nhược Hân thấy chán, xông thẳng đến cướp đi máy ảnh của Hạ Thiên Tường: “Em chụp cho anh.”

“Chụp chung” Sau đó, người đàn ông vẫn trước sau như một, hy vọng mỗi bức ảnh đều có Tô Nhược Hân.

Chân máy ảnh được dựng lên, điều chỉnh góc độ và vị trí, một lúc sau hai người chụp liên tiếp mấy tấm.

Tô Nhược Hân tò mò mở ra xem thử, thật sự rất đẹp, không nhịn được lại chụp thêm mấy tấm.

Lúc trở về biệt thự đã là hơn sáu giờ, quây nướng trong vườn đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Tô Nhược Hân nhớ ra mấy ngày nay cô không đi thực tập, thúc giục Hạ thiên Tường nhanh lái xe về nội thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play