Vừa xuống xe, Tô Nhược Hân bèn nhảy thẳng lên chiếc xích đu trong vườn, bắt đầu đung đưa, ngay cả đồ nướng cũng không muốn ăn.
Cô thích nhất là xích đu.
Cảm giác tuyệt vời khi cởi giày, ngửa đầu nhìn lên những vì sao trong khi
đung đưa trên chiếc xích đu bằng đôi chân trần thật sự không thể diễn tả được.
Rất đẹp.
Lò nướng đã được nhen lên.
Đủ loại nguyên liệu làm đồ nướng được bày đầy giữa vườn, có lẽ trước khi Hạ Thiên Tường lên đường đã sai người chuẩn bị tất cả.
Mùi thơm của xiên nướng bay qua, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại: “Vẫn là đầu bếp lần trước chế biến sao?”
Chỉ cần ngửi là nước miếng đã trào ra.
Cô vẫn nhớ như in hương vị đồ nướng bên bờ biển lần trước.
Ăn quá ngon.
“Lần đó chắc là đầu bếp của đội A. Tuần trước thi đấu nấu ăn đội AB thì đội A thua, cho nên lần này là đội B được phân phối nguyên liệu.”
“Hạ Thiên Tường, em muốn ăn.” Anh vừa nói đội B thắng đội A, Tô Nhược Hân
bèn nhảy thằng xuống xích đu, chạy về phía Hạ Thiên Tường cách đó vài
bước, sau đó nhìn chằm chằm vào nguyên liệu đã được nướng trên bếp, cái
miệng nhỏ nhắn chu lên: “Còn chưa nướng xong sao?”
“Em lại chơi
xích đu đi, năm phút nữa anh sẽ đem qua cho em.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân
giống như một bé mèo nhỏ tham ăn, khóe môi Hạ Thiên Tường khẽ cong lên,
cô nhóc giống như một đứa trẻ khiến anh nhịn không được muốn cưng nựng,
ngoài cưng chiều ra thì cũng chỉ còn cách cưng chiều cô.
“Hạ
Thiên Tường, em yêu anh.” Tô Nhược Hân nói xong, cái miệng nhỏ nhắn hôn
lên mặt Hạ Thiên Tường một cái, sau đó lại chạy đến chỗ xích đu tiếp tục đung đưa.
Nơi này thật sự rất đẹp.
Bờ biển buổi tối đặc biệt mát mẻ, hóng gió biển, ngắm sao, đu xích đu, ăn xiên nướng, Tô
Nhược Hân cảm thấy đỉnh cao của cuộc đời mình đã đến.
Câu “Em yêu anh” này đã là lần thứ hai trong đêm nay.
Có vẻ như sau lần đầu tiên, lần thứ hai này vô cùng tự nhiên..
Giống như cô nên nói chuyện như thế với Hạ Thiên Tường vậy.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên nhìn cô gái trên xích đu, cho đến khi một mùi
khét bay đến, anh mới lấy lại tinh thân, chạy nhanh đến lật đồ nướng
trên lò.
“Hạ Thiên Tường, em sẽ tận hưởng một lúc nữa, sau đó em phụ trách nướng, anh phụ trách ăn.” Tô Nhược Hân trông chờ mòn mỏi,
thường xuyên liếc nhìn Hạ Thiên Tường.
“Được.” Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn Tô Nhược Hân, thật ra cô nhóc này vẫn rất chu đáo.
Biết để anh nướng một mình là bắt nạt anh, cho nên mới có thể đột nhiên nói một câu như vậy.
Nhưng chỉ có mình anh mới biết, anh can tâm tình nguyện nướng đồ cho cô.
Thật sự chờ đợi ngày này đã lâu.
Căn biệt thự này bắt đầu được sửa sang lại kể từ lần họ nướng đồ trên bờ biển lần trước.
Vật liệu tốt nhất không có mùi andehit, sau khi trang trí xong lại được để
không hai tháng, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm sử dụng.
Chỉ là nơi này cách đại học Nam hơi xa, là biệt thự đặc biệt chuẩn bị cho Tô Nhược Hân ăn đồ nướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT