“Ơ, cảm thấy anh vẫn rất có tinh thần không có vẻ như đang bị thương gì
cả, lần trước anh bị còn nặng hơn lần này cũng đâu thấy anh đến bệnh
viện hành hạ em, lần này cứ khăng khăng phải tới chẳng phải đanh lãng
phí thời gian và nhân lực vật lực của em sao, Hạ Thiên Tường, anh quá
đáng lắm.”
“Tôi quá đáng nhưng không phải cậu cũng cam chịu gian nan đấy sao?” Hạ Thiên Tường nói rồi cường điệu liếc nhìn xung quanh.
Tỏ ý Tiêu Tuấn Vỹ đã bảo đảm an toàn thành như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ để anh đến.
Đúng vậy, khi anh xuống xe, nơi đó cũng vắng tanh, tới nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.
Chỉ vì không muốn bị người khác phát hiện ra anh đã vào bệnh viện.
Bởi vì, kẻ tấn công không biết Hạ Thiên Tường còn sống.
Với sự khác biệt về thời gian này, khi đối thủ tin rằng anh có thể đã chết
thì sẽ buông lỏng cảnh giác, như thế mới càng dễ truy tìm kẻ tấn công
hơn.
“Ơ kìa, chia cho em chút lợi lộc từ hòn đảo anh và Hồ Nhất Thiên hợp tác mua lại coi như báo đáp ơn cứu mạng được chứ?”
“Cậu cứu tôi khi nào?”
“Bây giờ nè, bây giờ em đang cứu sống trị thương cho anh đấy”
“Chỉ là kiểm tra mà thôi, Tiêu Tuấn Vỹ, nếu cậu còn tiếp tục uy hiếp tôi,
đừng nói đến một số tiền nhỏ, đến lúc đó ngay cả cơ hội đến đảo làm
khách cũng đừng mơ.”
“Hòn đảo gì thế?” Tô Nhược Hân tò mò cùng Tiêu Tuấn Vỹ đẩy giường của Hạ Thiên Tường, nghe thế bèn tò mò hỏi.
“Một hải đảo, chị dâu, đảo của anh tư Hồ Nhất Thiên cũng có phần, chị nói
xem có phải cũng nên cho em một phần không?” Tô Nhược Hân vừa cất lời,
Tiêu Tuấn Vỹ đã tức tốc cầu xin trợ giúp từ điểm yếu của Hạ Thiên Tường
là Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn
Tiêu Tuấn Vỹ, do dự một lúc rồi nói: “Hạ Thiên Tường, em thấy cũng được
đó. Dù sao trong tay anh Tiêu có nhiều thiết bị y tế như vậy, đợi khi đó dời lên đảo cũng có thể coi là một cơ chế bảo vệ trong trường hợp khẩn
cấp.”
“Không được.’ Tuy nhiên Hạ Thiên Tường lại không đồng ý.
Tô Nhược Hân thấy anh khăng khăng không chịu cũng lười để ý đến hòn đảo của anh, lúc này cô “
càng quan tâm đến Tiêu Tuấn Vỹ hơn: “Đây là bệnh viện anh mở sao?” Cô còn không biết hóa ra mình và Tiêu Tuấn Vỹ cùng ngành.
“Là của nhà họ Tiêu chúng em, nhưng em không theo ngành y, chỉ nghe nói anh ấy đến nên mới chạy vội đến đây chăm sóc thôi.”
“Ơ, anh sợ tôi cướp nghề của anh sao?” Tô Nhược Hân nghe thấy Tiêu Tuấn Vỹ
vừa mở miệng đã phủ nhận không theo ngành y đã không nhịn được cười mà
nói.
“Em thật sự không biết mà, nếu em biết thì đã chuyển chị
đến bệnh viện này thực tập lâu rồi. Bệnh viện này thực sự không phải của em.” Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Thiên Tường.
Cái liếc mắt này tuyệt đối có ẩn ý.
Đáng tiếc ánh mắt của Tô Nhược Hân vẫn luôn hướng về phía Hạ Thiên Tường,
hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ai oán của Tiêu Tuấn Vỹ.
Hạ Thiên Tường bắt đầu làm kiểm tra.
CT toàn thân.
Dù sao cũng phải làm kiểm tra một lần, hơn nữa Hạ Thiên Tường còn bị ngã
từ tầng năm xuống nên chắc chắn phải phải kiểm tra toàn thân.
Tô Nhược Hân đợi bên ngoài, mấy phút sau cửa phòng CT chậm rãi mở ra, Hạ
Thiên Tường đi ra: “Nhược Hân, anh không sao, bây giờ có thể về nhà rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT