“Hạ Thiên Tường! Anh không muốn em yên tâm đúng không? Nếu anh không thích ở lại bệnh viện thì cũng được thôi, nhưng ít nhất
anh cũng phải đi kiểm tra một chút để em yên tâm chứ? Hay là anh muốn em lo lắng đến chết sao?”
“Được, đi bệnh viện.” Sau khi bị Tô
Nhược Hân quát mắng như pháo nổ liên thanh, Hạ Thiên Tường mới đồng ý
tới bệnh viện, nhưng anh có điều kiện là “chỉ khám, không nhập viện.”
“Được.” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường. Bây giờ, người đàn ông này đang cự nự như một đứa trẻ.
Lúc này Hạ Nhị mới lái xe đến bệnh viện. Tô Nhược Hân lo lắng hỏi: “Hạ Nhất đâu? Anh ấy thế nào rồi?” Hai người đàn ông này vẫn không chịu nhắc tới Hạ Nhất, thật sự khiến cô sốt ruột muốn chết.
“Anh ấy biết bơi nên không sao đâu.” Hạ Nhị đáp lại.
“Vậy bây giờ anh ấy…” Tô Nhược Hân vẫn vô cùng lo lắng vì không thấy Hạ Nhất đâu cả.
“Còn có một kẻ điều khiển khác ở bờ bên kia sông Tân Giang. Anh ấy đi truy tìm kẻ đó rồi.”
Tô Nhược Hân thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Nhất và Hạ Nhị không sao là được.
Lúc này, cô rốt cuộc cũng có thời gian quay đầu nhìn lại căn chung cư đã bị vụ nổ phá hủy hoàn toàn ở phía sau: “Các anh bắt được người đang năm
trong cốp sau từ căn chung cư nhỏ kia sao?”
“Sau khi kích nổ bom thì anh ta đã nhảy lầu. Hạ Nhị bắt giữ anh ta rồi ném thẳng vào trong xe.”
Bây giờ Tô Nhược Hân mới hiểu rõ. Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường về chuyện
vừa xảy ra trong căn phòng kia nhưng khi nghĩ đến vết thương của anh thì lập tức nói: “Anh nằm sấp xuống đi!”
Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn nghe lời cô và nằm sấp xuống ghế.
Anh quá cao.
Cả đôi chân dài đang bị gập lại dưới ghế.
Tô Nhược Hân không để ý tới chuyện này, trực tiếp mở ba lô ra, sau đó lấy
kéo cắt quần áo trên người Hạ Thiên Tường để tránh việc khiến anh bị
thương trong lúc cởi quần áo.
Lúc này, anh vẫn nên hạn chế cử động hết sức có thể.
Nếu không, nó rất dễ khiến chấn thương của anh thêm nghiêm trọng.
Quần áo đã được cắt bỏ.
Cơ thể bị thương của Hạ Thiên Tường đầy vết bầm tím.
Từ một nơi cao như vậy rơi xuống và lại bị cô đè lên người, anh không thể không bị thương được.
Mặc dù cô chỉ nặng khoảng bốn mươi lăm cân nhưng khi cộng thêm trọng lực lúc rơi xuống thì sức “
nặng đè lên người anh vô cùng nặng nề.
Tô Nhược Hân cảm thấy đau lòng. Đúng như những gì Hạ Nhị nghĩ, nếu không có cô thì anh đã không bị thương thế này.
Những chiếc kim bạc lần lượt được cắm xuống.
Từng mũi kim bạc đều được châm cứu một cách nhanh chóng và chính xác nhất có thể.
Bởi vì cắm càng chậm thì Hạ Thiên Tường càng đau.
Sau mấy chục mũi kim liên tiếp, cuối cùng cô cũng dừng lại.
Hạ Nhị lái xe rất chậm vì anh ta lo rằng sự xóc nảy sẽ khiến Hạ Thiên Tường bị thương lần nữa.
Suy cho cùng thì sau lưng Hạ Thiên Tường đang có đầy kim bạc, sợ nhất là xóc nảy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT