Bởi vì cô phát hiện phàm là những người đã từng ức hiếp cô thì người đàn ông này luôn giúp cô đòi lại công bằng, cho nên cô hơi lo lắng Hạ Thiên Tường sẽ gây rắc rồi cho công ty của Dương Thiên.
Quy mô công ty của Dương Thiên thuộc loại vừa, tình hình kinh doanh khá tốt, thế nên Dương Mỹ Lan lúc nào cũng sống vô lo vô nghĩ dưới sự che chở của Dương Thiên và Ngụy Bình Bình. Tuy không phải là công ty lớn nhưng Dương Thiên lại chịu bỏ ra mấy chục tỷ để giải quyết việc cho cô và Dương Mỹ Lan cùng vào đại học Nam, tình cảm sâu đậm của Dương Thiên dành cho Ngụy Bình Bình chỉ cần dùng mắt thường là có thể thấy được.
“Chuyện đại học Nam anh cũng không cần nói với Mỹ Lan.” Lúc này đang rảnh rỗi nên Tô Nhược Hân tán gầu chủ đề này với Hạ Thiên Thường.
Nếu không thì cũng chỉ có thể mãi uống nước ép thôi.
Nhưng cô uống cũng không được nhiều, cô thật sự no rồi nên buồn chán kể vài chuyện lặt vặt.
“Được”
“Nếu như Mỹ Lan biết mẹ mình bệnh nặng đến vậy thì hẳn sẽ buồn lắm. Hạ Thiên Tường, bây giờ em mới phát hiện thật ra trên đời này còn có rất nhiều căn bệnh không thể chữa được, vô cùng bất lực.
“Sinh lão bệnh tử, thiên đạo tuần hoàn, thuận theo tự nhiên là được.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lên tiếng, anh chỉ quan tâm Tô Nhược Hân có khỏe mạnh hay không, còn những người khác thì không liên quan đến anh.
“Nhưng em lại không vui, đợi đến khi lên đại học em nhất định phải học nhiều kĩ năng hơn mới được.”
“Ừm, sau đó tiếp nhận Bác Ái, đó là phòng khám của em.”
Hạ Thiên Tường vừa nhắc đến Bác Ái thì Tô Nhược Hân lại nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Như thể nó vừa mới xảy ra lúc nãy vậy, hiện lên rõ ràng trước mắt.
“Hôm qua đổ oan cho anh rồi, em xin lỗi.” Mặc dù cô đã xin lỗi rồi, thậm chí trưa hôm nay còn cố ý để anh lợi dụng xem như đền bù, nhưng chỉ cần nhớ lại là Tô Nhược Hân lại cảm thấy ngại.
“Em hứa với anh buổi tối không dùng thứ chưa dùng đến kia thì anh sẽ tha thứ cho em.” Hạ Thiên Tường lắc nhẹ ly cà phê trong tay, ánh mắt sâu thẳm nói.
Tô Nhược Hân nghe xong câu nói này thì ngây người, lập tức mới phản ứng lại thứ không được dùng đến mà người đàn ông này ám chỉ là cái bàn giặt quần áo thì không khỏi bật cười. Tên trai thẳng này còn tưởng tối nay cô sẽ bắt anh quỳ trên bàn giặt thật: ‘Không tha thứ thì thôi vậy, em cứ quyết bắt anh quỳ đấy.”
“Xoảng..” Tô Nhược Nhân vừa định trả lời thì đã nghe thấy âm thanh chén đ ĩa bị đập vỡ trong nhà hàng, có người đập phá dụng cụ ăn uống.
Tất cả những người trong nhà hàng lập tức bị âm thanh loảng xoảng kia thu hút.
“Ngộ độc chết người rồi, các người nấu món gì thế hả? Muốn khách ăn xong chết luôn hay sao.” Hạ “
Thiên Tường quay sang thì thấy một trong ba cô gái vào nhà hàng lúc nãy đứng lên, múa may rồi kêu gào làm loạn.
“Thưa cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhân viên phục vụ lập tức chạy nhanh qua đó với vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không hay biết cô gái này đang làm ầm ï vì chuyện gì.
“Chị tôi ăn bị đau bụng, vừa mới vào ăn có hơn nửa tiếng thôi đã làm chị tôi đau quặn lên rồi, có phải mấy món này các người dùng nguyên liệu hỏng để chế biến đúng không?” Cô gái tức giận hét lên, dáng vẻ càng hét càng tức giận.
Hạ Thiên Tường chỉ xem một lúc rồi thôi, tiếp tục nhìn Tô Nhược Hân, lúc này cô gái nhỏ lại vô cùng hứng thú quan sát hướng của ba cô gái kia.
Hơn nữa là công khai nhìn sang đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT