Nếu không phải khí chất của anh quá mạnh mẽ, bọn họ sẽ cho rằng nếu anh mà đi làm một tên bám váy thì từ nay về sau trên đời này chắc chắn sẽ không còn tên bám váy nào có chỗ đứng, chắc chắn sẽ bị Hạ Thiên Tường cướp kế sinh nhai.
“Đừng ầm ĩ. Kết quả là người đàn ông bị chỉ phê bình là không lịch sự đã đưa tay ra véo Véo chóp mũi của Tô Nhược Hân, không cho phép cô nói anh như vậy.
Lúc hai người ở bên nhau hoàn toàn quên mất những người bên ngoài thì chợt nghe Đồng Di khóc la nói: “Tổng giám đốc Hạ xin tha mạng, tôi không dám làm vậy nữa đâu, anh đừng sa thải tôi được không? Tôi không làm thư ký ở văn phòng tổng giám đốc nữa, tôi làm lao công ở bộ phận quản lý cũng được, xin tổng giám đốc Hạ tha mạng.”
Cô ta đã bị dọa hỏng rồi.
Bị những lời trước đấy của Hạ Thiên Tường dọa cho sợ hãi.
Tô Nhược Hân vẫn còn mơ màng.
Nếu vào lúc này Hạ Thiên Tường không nhìn cô bằng ánh mặt dịu dàng, cô thậm chí còn tự hỏi liệu Hạ Thiên Tường và Đồng Di có phải đang kẻ xướng người họa hay không: “Hạ Thiên Tường, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Đồng Di, tự mình kể lại chuyện đó một lượt đi.” Hạ Thiên Tường không thèm liếc nhìn đến Đồng Di đang đứng ngoài cửa, tiếp tục Ôm chặt Tô Nhược Hân, dù thế nào cũng chẳng muốn buông tay.
“Tôi sai rồi, đáng ra tôi không nên lén đổi sim điện thoại để gửi tin nhắn cho chủ tịch Lục, tôi cũng không nên bảo bà ta lái xe từ chỗ khác qua đây, tôi sai rồi, tổng giám đốc “:à tôi sai rồi, anh có thể cho tôi tiếp tục ở lại công ty không?”
“Đồng Di, chính cô đã làm chuyện sai, còn thật sự ném chứng cứ phạm tội của mình vào sọt rác của tôi, cô thật quá đáng. Nghe đến đó thư ký Tiểu Hạ đi tới, căm giận trừng mắt nhìn Đồng Di.
“Đồng Di, cô hại tôi lục tìm thùng rác cả nửa ngày trời, cô thật quá đáng.” Phương Tấn cũng đến rống giận, không phải anh ta bỏ đá xuống giếng, nhưng thật sự lục tung thùng rác trước mặt đồng nghiệp cực kỳ khó coi, hình tượng đẹp trai của anh ta coi như hôm nay đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Nhưng Đồng Dĩ không thèm quan tâm đến ai, bò đến trước cửa văn phòng Hạ Thiên Tường: “Tổng giám đốc Hạ, xin anh hãy để tôi được ở lại công ty, tôi đã thừa nhận rồi, anh nói sẽ bỏ qua cho tôi mà.”
Nếu bây giờ cô ta không cầu xin sự tha thứ, e răng từ nay về sau cô ta sẽ thực sự phải rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
Cô ta không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy fa nếu cô ta rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
si ï Nếu cô ta bị buộc phải rời khỏi tập đoàn Hạ Thị, chỉ sợ không còn công ty nào ở thành phố T này tuyển cô ta nữa.
Bởi vì bây giờ cô ta đã nhận ra rồi, sở dĩ sau khi Lục Diễm Chị rời đi Hạ Thiên Tường đã ngay lập tức điều tra cô ta, và còn thẳng thừng xét xử cô ta trước mặt tất cả các đồng nghiệp trong văn phòng, thực ra là vì một mục đích.
Giết gà dọa khỉ, không chỉ xử lý cô ta mà còn dạy cho những người khác một bài học, sau này không có chuyện gì thì đừng “nhắn tin lung tung’, nếu không kết quả sẽ cực kỳ thê thảm. HH Bây giờ Hạ Thiên Tường vẫn chưa tuyên bố kết cục của cô ta, nhưng cô ta có thể đoán được nhất định sẽ rất thê thảm.
Chỉ có điều, cô ta vẫn còn muốn tranh thủ cho bản thân thử.
“Phương Tấn, tiễn cô ta đi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ trong văn phòng truyền ra.
Âm lượng của người đàn ông không cao nhưng đủ để khiến Đồng Di sợ hãi đến mức run rẩy cả người: “Không, tôi không muốn bị đuổi.” Cô ta sợ hãi bật khóc, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy cô thư ký giỏi giang xinh đẹp bản lĩnh của trước đây nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT