Hạ Thiên Tường vần lặng lẽ nhìn Tô Nhược Hân, không nói chuyện cũng không ăn cơm.
Tô Nhược Hân tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không ăn?”
“Em bảo anh im đi, anh im miệng thì làm sao mà ăn được?”
“„” Tô Nhược Hân trợn trắng mắt, lại nhéo mạnh Hạ Thiên Tường: “Anh như thế là đang gây sự đấy, lúc cần nghiêm túc khi nào thì không nghiêm túc, lúc không cân thì nghiêm túc thấy sợ, mau ăn đi.”
“Ừ, anh sẽ ngoạn” Hạ Thiên Tường nói xong, anh bắt đầu ăn chung với Tô Nhược Hân.
Anh nói “anh sẽ ngoan” khiến Tô Nhược Hân suýt cười phụt cơm.
Kiểu gì cũng thấy câu “anh sẽ ngoan” không hợp với hình tượng của Hạ Thiên Tường.
Rất không hợp.
Phong cách tranh cũng không đúng.
Nhưng khi lặng lẽ nhìn người đàn ông đó, bạn lại cảm thấy câu nói “anh sẽ ngoan” cực kỳ phù hợp với anh.
Tô Nhược Hân phát hiện món Hạ Thiên Tường ăn nhiều nhất là thận lợn xào, cô không khỏi lấy đũa chọc anh: “Có cho ớt xanh đấy, không cay ạ?” Cô nhớ rõ anh không giỏi ăn cay lắm, bởi vậy nên mới đặc biệt mua ớt xanh. Không ngờ ớt xanh này còn cay hơn ớt thường, lúc xào lên cay tới mức cả căn bếp đều bốc hơi cay khiến cô hắt xì liên tục. Ệ “Cay cũng phải ăn, là Nhược Hân đặc biệt làm cho anh để bồi bổ cơ thể, phải ăn chứ.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Hạ Thiên Tường vừa nói, vừa gắp một miếng thận lợn xào được cắt rất đẹp cho vào miệng.
“.” Tô Nhược Hân ngẩn ra một lúc, sau đó cô lập tức phản ứng được người đàn ông này có ýgì.
Ăn gì bổ nấy, thận heo xào làm từ thận heo, cho nên Hạ Thiên Tường mới tự động cho răng cô đang muốn anh bổ thận…
là Nhưng lúc cô đi chợ thì thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Chẳng qua là muốn thay đổi cho phong phú một chút.
Vừa ngẩn ra, trong đầu cô đã tự động hiện lên cảnh tượng tối hôm qua. Tuy người đàn Ông này không làm đến bước cuối, không phá tan điểm mấu chốt kia nhưng cái nên làm thì cũng đã làm không ít, cho nên anh đúng thật là cần bồi bổ…
Sau đó, Tô Nhược Hận nhanh chóng phát hiện một đĩa thận heo xào đã bị Hạ Thiên Tường ăn hết sạch. li Lúc thu dọn tàn cục, mặt của cô đều là màu đỏ.
Sau đó, chợt nghe thấy lúc người đàn ông đứng dậy có xuýt xoa khẽ một tiếng, dường như đang rất đau đớn.
“Ôi, anh bị thương ở đâu à?” Tô Nhược Hân cho răng Hạ Thiên Tường cũng không cẩn thận làm bị thương ngón tay giống như cô hôm qua bèn lập tức quay đầu nhìn về phía anh, Nhưng bọn họ dùng bữa cơ bản là không sử dụng dao nĩa linh tỉnh, bàn trà bên cạnh cũng không có góc cạnh, hoàn toàn không có khả năng gây thương tích.
“Không có. Khi Hạ Thiên Tường trả lời Tô Nhược Hân bèn nhớ tới vết thương hôm qua của cô, anh bắt lấy tay cô quan sát một lúc, đã thấy kết vảy tương đối.
Một vết thương rất nhỏ rất nhỏ, tối qua không đụng vào nước nên sáng ra đã tốt lên bảy, tám phần.
“Về sau nấu cơm thì nấu, nhưng chỉ được dùng bán thành phẩm đã rửa và cắt xong, môi ngày anh sẽ để người cầm sang, em không cần thái gọt gì hết.” Hừ, kể cả vết thương của Tô Nhược Hân đã hồi phục tốt, Hạ Thiên Tường vấn nhíu mày cảnh cáo cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT